Kỳ này vẫn là bảy người bọn họ, bởi vì ký hợp đồng, cho nên mặc dù kỳ trước Hạng Tân biểu hiện vô cùng đáng ghét, nhưng bởi vì tiền vi phạm hợp đồng, ông ta vẫn giữ lại.
“Chính là đây.” Tống Tuế cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, ném xuống một câu rồi mang theo người lái xe chạy nhanh như chớp.
Lý Từ nhìn bóng dáng của ông ta, yên lặng cọ đến bên cạnh Thẩm Thanh, duỗi tay cẩn thận tỏ vẻ đáng yêu: “Đại sư Thanh Thanh, đóng dấu cho tôi đi.”
“Còn có em, còn có em!” Chu Hành hô một tiếng, ngoại trừ Hạng Tân thì mấy người đều xông tới.
Tâm tình Thẩm Thanh tốt đóng dấu cho bọn họ.
“Thế này thì an tâm rồi.” Lý Từ thở phào một hơi, lộ ra nụ cười xán lạn.
Cô ấy đi lên phía trước: “Mọi người chuẩn bị, tôi muốn đẩy cửa rồi.”
Thẩm Thanh cũng không ngăn cản, nhìn cô ấy đẩy cửa ra.
Đồng thời, thiết bị quay chụp trong viện ghi hình bọn họ vào bên trong, một số lớn fans ngồi canh vọt vào.
[Wow… cảm thấy lâu rồi không gặp đại sư!]
[Đại sư vẫn xinh đẹp như cũ]
[Cái người tên Hạng Tân này làm sao còn chưa lui?]
[Các anh trai hôm nay đều rất tuấn tú nhé]
[Sứ Sứ lớn gan thật, ủng hộ nha]
Đình viện xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nếu bỏ qua lá rụng và cỏ dại đầy đất, nơi này thật sự là giống trạch viện cổ đại.
Bên trái đình viên và núi giả nhỏ và hồ nước, phía bên phải là đất hoang bọc xung quanh hàng rào, phía sau là một loạt căn phòng hình nửa vòng tròn.
“Ầm…”
Lúc bọn họ không chú ý, cửa phía sau đột nhiên bị đóng lại.
Chu Hành đi qua vỗ vỗ, nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng “cách”.
Môn bị khoá ở bên ngoài.
Sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, quay đầu nhìn về phía mấy người Thẩm Thanh, đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị một âm thanh cắt ngang.
“Khụ khụ…” Tiếng ho ở trong loa khuếch đại âm thanh vang lên ở phía trước.
“Hoan nghênh mọi người đến nhà của Chu thiếu gia, nhiệm vụ hôm nay khá đơn giản, mọi người chỉ cần… xoẹt…”
Tiếng nói tạm dừng trong nháy mắt, ngay sau đó khôi phục trạng thái ban đầu.
“Chỉ cần tìm được nguyên nhân tử vong của Chu thiếu gia là có thể thắng.”
Thẩm Thanh như suy nghĩ gì đó mà nhìn cái loa ở phía trên.
“Đi thôi Thanh Thanh, chúng ta cùng đi tìm manh mối.” Lý Từ cười nhìn cô.
“Cùng nhau, cùng nhau, vẫn là đừng tách ra.” Dịch Sâm cười tủm tỉm mà lôi kéo Tạ Chử bên cạnh đi tới.
Ba người còn lại cũng yên lặng dịch sát vào nhau.
Thẩm Thanh gật gật đầu, mang theo bọn họ đi về phía trước, sắp đến gần mới phát hiện khoá cửa.
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện phòng xung quanh đều được khoá lại.
“Cái này đơn giản, xem tôi đây.” Tạ Chử cười xoa bắt tay, nhặt một cục đá từ trên mặt đất lên, nhắm ngay khoá cửa dùng chút lực…
“Bang” một tiếng.
Khoá lắc lư, không mở ra, mà cục đá lại vỡ, rơi xuống đầy đất.
“Ha ha ha ha ha ha.” Chu Hành cười to thành tiếng, bầu không khí vốn dĩ có chút căng thẳng nháy mắt bị đánh vỡ.
Lý Từ cười thành tiếng theo cậu ta: “Ai da, tôi nói này anh trai, anh thật sự là làm tôi buồn cười chết.”
Tạ Chử đỏ mặt ném cục đá đi, lẩm bẩm: “Đều do tổ tiết mục, trước kia rõ ràng là có thể.”
“Cho nên đây là tổ tiết mục chuyên môn dùng để đối phó anh đó ha ha ha ha ha.” Dịch Sâm cười nói.
Thẩm Thanh cười nhạt, nhặt cục đá vỡ kia từ trên mặt đất.
“Làm sao thế Thanh Thanh?” Lý Từ xoa gương mặt nhức mỏi hỏi cô.
Ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn qua, thấy Thẩm Thanh nhẹ nhàng cậy nhẹ trên khoá cửa một cái.
Một đồ vật bằng đồng “xoẹt” rơi xuống từ giữa cục đá, được một cánh tay trắng nõn tiếp được.
… là chìa khóa.
[Cô ấy bật hack!! Huấn luyện viên tôi report cô ấy!!!]