“Đạo diễn!” Tạ Chử quay đầu gào lên: “Có phải cô ấy bật hack hay không!!!”
Thẩm Thanh không nhìn cậu ta, nắm chìa khoá mở tướng môn, đẩy cửa ra, bên trong có mấy cái bàn, như là có một khoảng thời gian, bên trên phủ một tầng bụi, Thẩm Thanh dẫn đầu đi vào, mấy người đi theo cô ở phía sau.
“Nơi này không có cái gì mà?” Chu Hành nhìn một vòng nói.
“Từ từ.” Lý Từ đi đến chỗ hai câu đối bên cánh cửa, nơi đó để một chiếc ghế nằm bằng gỗ, cô ấy khom lưng móc một cái hộp nhỏ từ phía dưới ra.
“Tiểu Sứ lợi hại, sao có thể nhìn thấy vậy?” Chu Hành kinh ngạc nói.
“Bên cạnh này có một tia sáng, đôi mắt của tôi lung lay một chút.” Lý Từ cười tủm tỉm nói.
Hộp không được khoá, cô ấy cầm hộp trực tiếp mở ra, bên trong có mấy bài báo chí bị cắt xuống.
Lý Từ lấy ra đưa cho mấy người Thẩm Thanh ở một bên nói: “Mau nhìn xem có manh mối gì.”
Thẩm Thanh tiếp nhận bài báo kia, bên trên in nội dung thứ nhất, đại khái là nói thiếu gia của Chu gia vứt bỏ danh kỹ thành thân với tiểu thư của Hoàng gia, danh kỹ thương tâm bệnh nặng bị đe doạ đến tính mạng.
Câu chuyện này có cảm giác quen thuộc, Thẩm Thanh xem xong lâm vào trầm tư.
Cô nghĩ đến những chuyện đã trải qua ở Thiên Diễn Tông trước đây…
Khi đó cô mới vừa vào dị giới không lâu, dưới sự dạy dỗ ôn hoà và nghiêm khắc của sư phụ miễn cưỡng đạt đến trình độ xuống núi rèn luyện.
Cô nhớ rõ, án đuổi quỷ đầu tiên chính là một câu chuyện tương tự, chẳng qua lúc cô đi vì tin tức đến chậm, danh kỹ bệnh chết từ quỷ bình thường hoá thành lệ quỷ, diệt môn cả nhà của Chu gia, cắn nuốt cả hồn phách, chỉ có phu nhân mang thai đi dâng hương của Chu gia tránh được một kiếp.
Đây là con quỷ chân chính đầu tiên mà cô gặp được, rất bất hạnh còn là lệ quỷ, cô liều mạng đến hơi cuối cùng mới tiêu diệt được nữ quỷ, nếu không phải lúc ấy sư huynh vừa lúc trở về từ kinh thành, cô có lẽ không chống đỡ được.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh!” Tiếng nói của Lý Từ đánh thức cô từ trong ký ức ra.
“Làm sao vậy? Tôi thấy cô nhìn tờ báo kia chằm chằm, là có manh mối gì sao?” Lý Từ nghi hoặc hỏi.
Thẩm Thanh lắc lắc đầu, khái quát hai câu nội dung của tờ báo thuận tiện đưa cho cô ấy.
Lý Từ nhận lấy nói: “Thanh Thanh tóm tắt câu chuyện này cho chúng ta.”
Cô đặt tờ giấy vào cùng nhau: “Câu chuyện đại khái là nói, Chu thiếu gia vứt bỏ danh kỹ ở chung 5 năm thành thân với Hoàng tiểu thư, một tháng sau Hoàng tiểu thư hoài thai lên chùa lễ Phật, lúc này Chu thiếu gia đón danh kỹ về làm thiếp thất, hai tháng sau Chu thiếu gia lại cưới quý thiếp, Hoàng tiểu thư tức giận trượt chân ngã xuống hồ sảy thai.”
Cô tạm dừng một chút, khô cằn nói: “Sau đó, sau đó Chu thiếu gia đã chết rồi.”
“Cái này rất rõ ràng, tuyệt đối là Hoàng tiểu thư giết, Chu thiếu gia quá đểu, nếu là tôi thì tôi cũng không nhịn được, cho nên nàng ấy vì yêu sinh hận giết Chu thiếu gia cũng bình thường.” Hạng Tân phân tích.
[Tuy Hạng Tân trước đó không làm người, nhưng phân tích này của anh ta rất có đạo lý.]
[Từ cái này có thể nhìn ra anh trai ít nhất không phải tên đểu lừa gạt tình cảm của con gái]
[Mới đọc báo, có thể phân tích ra cái gì? Lỡ như là giả thì sao?]
[Mọi người có phát hiện không, từ khi đại sư đọc báo xong thì rất trầm mặc.]
Đào Mạnh Châu nói: “Chúng ta tách ra tìm đi, lần này tôi thấy còn rất đơn giản, kết thúc sớm một chút chúng ta có thể trở về ăn cơm.”
“Được.” Lý Từ gật gật đầu.
Thẩm Thanh cũng không dị nghị, ngoại trừ cô ra, mấy người tự chọn chỗ muốn đi rồi trực tiếp đi luôn.
Thẩm Thanh đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, nhấc chân đi đến phía hồ nước…
Nếu thật sự là chuyện cô đã từng trải qua, như vậy thì hồ nước sẽ có đồ cô để lại đó.
Hồ nước sớm đã khô cạn, xung quanh có một vòng cỏ dại, nhưng hồ nước lại sạch sẽ.
Thẩm Thanh đẩy cỏ dại xung quanh ra, đi xuống phía dưới, phía dưới đặt một cái xẻng nhỏ, có thể là do tổ tiết mục chuẩn bị.
Cô cầm lấy xẻng nhỏ, phát hiện phía dưới có một cái chìa khoá, cô tùy tay nhặt lên, đi đến chỗ có vị trí nổi lên, trên tay dùng sức…
“Đinh” một tiếng.
Lông mi của cô khẽ run lên, dùng cái xẻng đào đất ở đó ra.
Một chiếc kính bát quái dính đầy vết máu lộ ra.
…
Cô còn nhớ rõ kính bát quái này là lần đầu tiên cô xuống núi, sư huynh mang cô đi dạo một lúc lâu mới chọn được, sau đó dùng để tiêu hao sát khí của lệ quỷ lại bị cô dùng máu phong ấn ở đây.
Lúc sau sư huynh lại mua rất nhiều cái cho cô, một cái này vĩnh viễn ở lại nơi đây.
Ngàn năm trôi qua, sát khí đã sớm tiêu tán trong trời đất, kính bát quái cũng đã không còn tác dụng, Thẩm Thanh nhìn nó hồi lâu, mới duỗi tay nhặt lên rồi quay trở về.
Chờ cô quay lại, phát hiện mấy người đã tụ tập, trong tay cầm đủ loại đồ vật, đến gần còn nghe thấy tiếng Lý Từ nổi giận đùng đùng.
“Chu thiếu gia này thật sự là tên đểu, hứa với người này một đời một kiếp, hứa với người kia một đời một kiếp, cuối cùng còn ngủ với người khác, xứng đáng phải chết.” Lý Từ nói xong trợn trắng mắt.
Mấy người đàn ông bên cạnh gật đầu phụ hoạ cô ấy.
Thẩm Thanh đi qua, đưa chìa khoá trong tay cho bọn họ: “Tôi tìm được cái này, chỗ mọi người có chỗ bị khoá không?”
“Có, có, có.” Chu Hành nói: “Tôi tìm phòng của quý thiếp của hắn, tìm được một cái hộp nhỏ có khoá ở bên trên.”
Cậu ta nói xong lấy hộp đặt ở một bên lại đây, bên trên có cái khoá nhỏ.
Thẩm Thanh tiếp nhận, dùng chìa khoá mở ra, mấy gói thuốc ố vàng lẳng lặng đặt ở bên trong.
“Đây là cái gì?” Lý Từ và Tạ Chử tò mò cầm lấy một gói, mở ra nhìn xem, bên trong bọc lấy bột phấn màu trắng.
“Đây chẳng lẽ là thuốc độc cổ đại?” Chu Hành tò mò hỏi.
“Nếu là như vậy…” Dịch Sâm nhìn nhìn nói: “Tôi nhớ không lầm, cái này là ở trong phòng quý thiếp, Chu công tử kia có khả năng cũng là do quý thiếp giết.”
“Từ từ!” Chu Hành nhấc tay nói: “Dựa theo phân tích của chúng ta, chỉ có danh kỹ kia không có hiềm nghi, có thể nàng ta mới là hung thủ hay không?”
“Cũng có khả năng.” Lý Từ gật gật đầu.
“Không đúng, cũng có khả năng là tiểu thư liên thủ với danh kỹ, dù sao người đàn ông này đểu như vậy.” Cô ấy nói thêm.
“Vậy giải thích việc thuốc độc ở trong tay quý thiếp như thế nào?” Chu Hành hỏi.
Lý Từ không đáp được, ánh mắt cô ấy thoáng nhìn thấy Thẩm Thanh đứng ở một bên, lập tức nói: “Thanh Thanh, cô nói hung thủ là ai?”
Hung thủ là ai…?
Ký ức của cô phảng phất như trở về một ngày kia, cô mở miệng nhẹ nhàng nói ra: “Là Hoàng tiểu thư.”
“Thanh Thanh cho rằng là Hoàng tiểu thư sao? Nhưng tôi cảm thấy danh kỹ kia cũng có khả năng.” Lý Từ cau mày nói.
“Chúng ta bầu phiếu đi? Tôi cảm thấy cái này chắc không tỉnh ra được đi?” Hạng Tân nhìn thoáng qua Thẩm Thanh, cười nói.
Mọi người không thích anh ta, nhưng vẫn quyết định bầu phiếu biểu quyết.
“Kết quả bầu phiếu là danh kỹ.” Đào Mạnh Châu tổng kết.
“A…” Một tiếng cười khẽ lạnh băng truyền đến từ phía sau.
Lý Từ quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, đang nhìn người phụ nữ mặc trường bào màu đỏ, tóc dài đen nhánh buông xuống, không nhìn rõ gương mặt đứng ở đó.
Cả người cô ấy cứng đờ mà xoay cổ qua, túm góc áo của Thẩm Thanh, yếu ớt nói: “Đại sư, có quỷ.”
[Quỷ!!!]
[Ha ha ha ha ha mọi người xem biểu cảm của Lý Từ kìa.]
[Cười chết tôi rồi]
[Không đúng, nữ quỷ này xuất hiện khi nào??]
[Má ơi, càng nghĩ càng thấy ớn, tôi cũng không chú ý đến cô ấy.]