Trương Niệm bị doạ không cầm nổi điện thoại, cô ấy cắn cắn môi chạy về phía khách sạn, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Thanh chuẩn bị lên xe.
“Đại sư!” Cô ấy hô to một tiếng, không chú ý đến những tầm mắt tò mò xung quanh.
Thẩm Thanh nghe thấy âm thanh quay đầu lại, thấy là một khuôn mặt thanh tú tràn đầy nước mắt.
“Làm sao vậy?” Cô tốt tính hỏi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Trương Niệm vừa lau nước mắt vừa khom lưng xin lỗi: “Tôi… ngày hôm qua tôi gửi video bắt quỷ của ngài vào trong nhóm chat, không biết là ai đăng lên mạng, bây giờ đã ầm ĩ lật trời rồi.”
Cô ấy lau nước mắt khóc không biết làm sao.
Thẩm Thanh: “Có thể để tôi nhìn xem không?”
“Vâng, vâng.” Trương Niệm đưa điện thoại cho cô.
Thẩm Thanh nhìn mấy bài đăng phát hiện dường như đều là mắng cô, nội dung đa dạng, dùng từ thô bỉ, cô bình tĩnh trả lại điện thoại: “Tuy không phải cô cố ý, nhưng việc này thật sự do cô mà ra, tôi thấy cô ngày thường thích làm việc thiện, chưa từng làm việc thương thiên hại lý, lần này tha thứ cho cô.”
Trương Niệm thở nhẹ một hơi lại nghe cô nói: “Chẳng qua cô dễ dàng bị người khác chọc giận, dưới sự xúc động dễ làm sai, nếu không thay đổi thì sau này có lẽ sẽ tạo thành tai hoạ.”
“Vâng, vâng, được ạ! Tôi nhất định sẽ sửa! Cảm ơn đại sư!” Trương Niệm khom lưng liên tục.
“Không có gì.” Thẩm Thanh lên xe.
Trương Niệm lau khô nước mắt, lại nghe thấy tiếng của đạo diễn truyền đến từ phía sau.
“Trương Niệm, đúng không?” Phương Hoài Kiên đi từ phía sau đến: “Tổ đạo cụ của mấy người đã hợp tác nhiều lần với tôi, tôi cũng giữ nhân tình, nhưng chuyện này đại sư không để bụng tôi cũng không thể coi chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, đoàn phim lần này cô đừng theo nữa, lần sau có duyên thì lại hợp tác.”
Anh ấy nhấc mi mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh băng.
“Được, đạo diễn.” Vẻ mặt Trương Niệm đưa đáp chấp nhận kết quả.
Phương Hoài Kiên nhìn cô ấy một cái cuối cùng rồi rời đi.
Thẩm Thanh đang ngồi trên xe về thành phố A định xem tài khoản của mình.
Điện thoại là do Bạch Trí mua, loại điện thoại mới nhất, có lẽ là hơn một vạn. Mà bởi vì loại bỏ mẫu quỷ cần phải gặp đương sự, lúc này Tần Tuấn đang ở căn cứ quay chụp ở thành phố A để quay phim truyền hình, cho nên Bạch Trí cũng xin nghỉ cùng rời đi với cô.
Lúc này anh ấy đang trầm mặt xem từng bình luận trên điện thoại.
“Đại sư! Vậy mà bọn họ lại nghi ngờ cô, không được, tôi đăng Weibo thanh minh!” Bạch Trí tức giận nói rồi chuẩn bị soạn bài.
Thẩm Thanh ngăn anh ấy lại: “Cảm ơn, nhưng dù sao anh cũng là nhân vật công chúng, vẫn là đừng tham dự, chờ chuyện này kết thúc muốn đăng thì đăng.”
Bạch Trí cau mày nghĩ nghĩ, không tình nguyện nói: “Được thôi.”
Vừa lúc Thẩm Thanh thử được mật mã, vừa đăng nhập vào Weibo đã thấy có 99+ thông báo, sau khi cô ấn xoá hàng loạt thì mở Weibo duy nhất của mình ra.
Bình luận đầu tiên chính là: “Thẩm Thanh của Đại học A? Đừng bôi đen trường học được không?”
Ngay sau đó: “Đừng vô duyên vô cớ oan uổng người khác, cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, người rất tốt.”
Người ủng hộ của hai cái bình luận này đông đảo, Thẩm Thanh nhìn ID bình luận thứ hai, liếc mắt một cái là nhận ra là bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với cô - Địch Văn Quân, cô ấy là một hot girl mạng khá có danh tiếng, fans có khoảng mười mấy vạn, cho nên mới có thể đẩy bình luận này lên top.
Xuống chút nữa chính là các trận chiến, còn tag thiên sư kia, cô thuận tay ấn vào Weibo có tên “Đoán mệnh phong thủy Trương Bất Phàm”, phát hiện anh ta thường xuyên đoán mệnh cho người trên Weibo, cũng có không ít đề cử của đại V.
Weibo mới nhất chính là Weibo châm chọc Thẩm Thanh, ảnh đính kèm là một người đàn ông tiên phong đạo cốt cầm sách, xem bình luận chắc là chính chủ.
Thẩm Thanh nhìn tướng mạo của anh ta cười một cái, đăng Weibo: “Kiêu ấn đoạt thực, sợ là có tai ương lao ngục, buổi chiều tự cầu nhiều phúc đi @Đoán mệnh phong thuỷ Trương Bất Phàm.”
Vừa mới đăng lên đã có không ít anh hùng bàn phím chú ý đi vào bình luận…
“??? Ngài có việc gì sao? Não tàn?”
“Nguyền rủa người khác? Thật sự đúng là đàn bà là độc nhất?”
“Không giải thích mấy đứa nhỏ kia là như thế nào chút sao?”
Thẩm Thanh làm như không thấy hai bình luận trước đó, chỉ trả lời ở đây: “Quỷ nhỏ.”
Cô đóng giao diện lại đăng thêm một cái: “Miễn phí mười quẻ, đến trước thì được.” Rồi tắt Weibo vào WeChat.
Ba bạn cùng phòng và một vài bạn học bình thường đều gửi tin nhắn đến, cô block một vài ngôn luận không tốt, trả lời đơn giản mấy câu với những người khác, cuối cùng click mở đoạn chat với Địch Văn Quân ra.
Cô ấy đã gửi khoảng hơn mười tin nhắn, dường như đều đang hỏi Thẩm Thanh thế nào, có phải bị lừa hay không v.v…
Thẩm Thanh cười trả lời: Không sao, chờ tớ về giải thích cho cậu.
Địch Văn Quân như canh giữ ở đối diện nhanh chóng gõ chữ: Không sao là được, tớ sắp chuẩn bị báo cảnh sát rồi, cậu thật sự làm tớ sợ muốn chết.
Thẩm Thanh: Yên tâm.
Hai người lại nói thêm mấy câu, Thẩm Thanh mới đóng WeChat, vừa thấy mình được mời vào một nhóm chat, bên trong chỉ có Bạch Trí, chỉ chốc lát lại tiến vào một người có avatar màu xám xanh.
“Thẩm Thanh, tôi kéo Phương Hoài Kiên vào, anh ấy phải chuyển tiền cho cô.” Bạch Trí giải thích, anh ấy có một loại cảm giác nói không nên lời với Thẩm Thanh, đã có sự cảm kích đối với ân nhân cứu mạng, lại có loại hảo cảm như ẩn như hiện, cho nên mới không muốn đưa WeChat của cô cho Phương Hoài Kiên, đành phải lập nhóm chat.
“Ừm.” Thẩm Thanh trả lời, thấy Phương Hoài Kiên nhanh chóng gửi tin nhắn.
Phương Bất Ngữ: Bạch Trí, cậu không thể gửi WeChat của đại sư cho tôi sao! Còn lập nhóm chat!
Bạch: Cho anh làm gì? Anh đã sắp 40 rồi, quay phim điện ảnh cho tốt không được sao? Mau chuyển tiền.
Phương Bất Ngữ: 40 thì làm sao! 40 thì tôi không thể là một người độc thân à?
Phương Bất Ngữ: Phi! Ông đây mới 32 tuổi!
Phương Bất Ngữ: Không muốn nói chuyện với cậu, đại sư mau kết bạn với tôi!
Tâm tình Thẩm Thanh phức tạp đóng khung chat, vô cùng muốn nói một câu đệ tử nhỏ nhất của Thiên Diễn Tông các cô còn không trẻ con như hai người bọn họ!
Cô đồng ý lời mời kết bạn của Phương Hoài Kiên, bên kia không nói hai lời chuyển hai mươi vạn đến đây.
Thẩm Thanh nghi hoặc: Không phải bốn vạn sao?
Đối diện trả lời rất nhanh: Nhận đi, cô giúp tôi tiết kiệm nhiều tiền hơn, còn có chuyện trên mạng dù sao cũng vì tôi quản giáo không nghiêm mới xảy ra.
Phương Hoài Kiên: Cần tôi thanh minh không?
Tâm tình Thẩm Thanh sung sướng nhận tiền: Không cần, cảm ơn.
Phương Hoài Kiên: Ừm, cần thì có thể đến tìm tôi.
Thẩm Thanh không trả lời, cô nhìn số tiền trong tài khoản ngân hàng, trong một đêm ngắn ngủi cô đã biến thành phú bà trăm vạn, tuy chỉ có hơn một trăm vạn, nhưng cũng đủ cho cô sinh sống rất lâu.
100 vạn trong đó là Bạch Trí nhất định phải gửi cho cô, nói là tiền cảm ơn cứu mạng của cô, vốn định chuyển một ngàn vạn nhưng Thẩm Thanh từ chối, đành phải chuyển 100 vạn.
Chẳng được bao lâu, xe ổn định ngừng lại vững chắc, Thẩm Thanh nhìn ra bên ngoài, hoá ra đã đến căn cứ quay phim.
“Đi thôi.” Bạch Trí nói xong thì bọc kín mít xuống xe, hai trợ lý nhỏ cũng đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ có Thẩm Thanh không che gì.
Căn cứ phim ảnh được cổ đại hoá vô cùng, Thẩm Thanh chưa từng đến nơi này, nhưng cô ở dị giới mười năm, cũng không tò mò với kiến trúc này lắm, chỉ nhìn vài lần là thu hồi tầm mắt.
Không nghĩ đến cô mang theo nụ cười nhạt, lúc đi tà váy màu tuyết trắng bay tán loạn giống như gợn nước nhất thời làm người khác kinh diễm.
Cũng có những người thích nhiếp ảnh thì chụp mấy tấm ở trong camera, chờ đến lúc về sửa trên bản vẽ.
Đoàn người đi thẳng đến cửa đoàn phim của Tần Tuấn, thông báo với đạo diễn rồi đi vào. Bạch Trí nhìn thoáng qua, trong phòng còn đang quay, bên ngoài tạm thời không có người khác.
Mà lúc này, Tần Tuấn đang đơn độc ngôi trong đình nhỏ cách đó không xa nghỉ ngơi, anh ta đang nghiêm túc xem kịch bản, trước mặt đặt một cái quạt nhỏ.
Hai trợ lý nhỏ ở trong viện, Bạch Trí và Thẩm Thanh đi vào bên trong.
Trong ngày mùa hè nắng chói chang này, trên mặt Tần Tuấn không có một giọt mồ hôi nào, gương mặt tuấn tú hơi trắng, mang theo một ý vị câu dẫn người khác.
Có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân, anh ta nghi hoặc giương mắt, sau khi nhìn rõ người đến là ai đồng tử kịch liệt co rút, kinh ngạc lên tiếng…