Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 58





Ngô Lan Chỉ ngồi trên mặt đất một lát, cảm thấy hơi lạnh cô liền đứng lên.
"Chúng ta có cần chào hỏi với người ta hay không? Anh xem chúng ta ở trước cửa nhà người ta ngồi lâu như vậy bọn họ ở bên trong cũng không có động tĩnh gì, tốt xấu gì cũng ngồi ở chỗ của người ta, hay là đi nói một tiếng?"
Kỳ thật Ngô Lan Chỉ có chút tò mò về khách sạn, cô đã rất lâu rồi không có thấy được nơi nào sạch sẽ sáng bóng như thế, mặt tường sạch sẽ trắng tinh, xung quanh không có một vết máu, hơn nữa đến cả phân thú hay chim biến dị cũng không có.
Chồng của cô có tính cách tương đối cảnh giác, hắn suy nghĩ trầm ngâm nói.

"Chúng ta đã ngồi ở đây một hồi lâu, người bên trong không có ý muốn ra, có thể thấy được người bên trong không muốn đánh nhau, chúng ta chờ một lát rồi chạy."
Ngô Lan Chỉ tiếc nuối thở dài, nhưng cô cũng biết chồng của mình nói không sai, bọn họ tùy tiện tới địa bàn của đối phương, không bị đuổi đi cũng đã cho thấy rằng đối phương không có ý muốn tập kích bọn họ, nhưng đồng thời nếu chủ của khách sạn này muốn trao đổi gì đó với bọn họ thì cũng sẽ không giống như bây giờ đến mặt cũng không thấy.
Làm cô có chút tiếc nuối khi không thể vào xem.
Đối phương là cô gái ở tuổi hai mươi, bộ dáng thanh thuần, làn da trắng nõn, quần áo sạch sẽ, toàn thân lộ ra cảm giác chưa từng trải qua khó khăn.

Ở mạt thế cho dù là con gái của lãnh đạo căn cứ cũng không dám nói rằng không rành thế sự.
Nói thẳng ra là khí chất của cô giống như không trải qua hoàn cảnh ác liệt khó khăn.


Nhìn đôi mắt trong veo kia làm cho người khác không nhịn được muốn lừa cô, khi dễ cô.
Tha thứ cho cô một người trải qua mạt thế đã dần dần trở nên biến thái, cô không có ý xấu, nói thật nhìn đối phương làm cô xúc động muốn xoa nắn.
"Xin hỏi một chút mọi người muốn mua thịt trâu biến dị không?" Thủy Dung mở cửa, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Thật ra cô không sợ những người này, nhưng cô sợ bọn họ sợ cô, tuy rằng cô nhìn thì yếu ớt, mà thực lực cũng yếu thật, nhưng vừa nãy hổ mới làm một vài động tác sợ là sẽ làm cho bọn họ cảnh giác.
Ngô Lan Chỉ nghe cô nói trâu biến dị liền theo bản năng mà nhìn về sọt thịt trên mặt đất, toàn bộ đều mới hơn phân nửa, vẫn chưa đủ.
Hàn Dương nói không sai, thể trọng của trâu biến dị ước chừng mười mấy tấn, nhưng sốlượng có thể ăn được là mấy tấn, còn lại là xương, nội tạng, mấy cái không thể ăn chiếm số lượng rất nhiều.
Cô lại nhớ tới mới vừa rồi dị hóa giả hổ này hình như săn trâu biến dị non, cho nên bọn họ ăn không hết, lại nhìn thấy sọt thịt của bọn hắn chưa đầy mới đến hỏi một câu có mua thịt trâu biến dị hay không?
Ngô Lan Chỉ lập tức nhìn về phía chồng mình với ánh mắt dò hỏi.
Cô muốn nói là cô muốn mua.

Do trâu biến dị không dễ săn, nó rất lớn nếu không phải do bọn họ ỷ vào người đông thì chưa chắc có thể bắt được một con.
Nhìn thấy ánh mắt của vợ, hắn mím môi.

Săn thú biến dị không dễ dàng, đều là việc bán mạng, nếu có thể sử dụng tiền để đổi lấy thịt thì ổn rồi.

Nhưng không biết đối phương muốn trao đổi gì đây.
Làm một đội trưởng hắn không thể chuyên quyền độc đoán, phải hỏi ý kiến của đồng đội.
Giống với suy nghĩ của vợ chồng bọn họ thì đồng đội cũng cảm thấy nếu có người bán bọn họ đương nhiên là mua, nơi này có đồ đựng, đợi lát nữa xe tới thì bọn họ khiêng tất cả lên xe rồi mang đi.
Vì thế liền sôi nổi nhìn đội trưởng với ánh mắt đồng ý.
Đồng đội đều đồng ý nên hắn đứng lên từ mặt đất, vỗ vỗ cát dính trên quần, hỏi: "Trâu biến dị đâu? Ở bên trong sao? Mọi người đã xử lý nó chưa?"
Thủy Dung nhớ tới trâu biến dị trong đại sảnh, vội vàng lắc đầu."Chưa đâu, bọn tôi định bán hết cho mọi người." Nói xong Thủy Dung mở cửa lớn ra.
Qua một lát, một con hổ lớn bước ra, đầu tiên là mông sau là đầu.
Mọi người tiểu đội dị năng: "..."
Không biết rõ tâm lý khoe khoang của hổ, mọi người tiểu đội dị năng nhìn lão hổ bang một tiếng trên mặt đất một con trâu biến dị hoàn chỉnh, trong lòng hiểu rõ.
Một con trâu biến dị hoàn chỉnh so với vừa nãy họ săn rớt một nửa số lông, tiêu hủy nửa số da, thì giá cả đắt hơn.
"Chúng tôi đem trâu biến dị bán cho mọi người, bất quá thú hạch của trâu biến dị bọn tôi đã lấy rồi, nói cho người biết trước."
Làm buôn bán không nhất định phải thẳng thắn, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra nên không cần thiết phải che giấu.

Ngưu Hàm liền cúi đầu nhìn đầu trâu biến dị, quả nhiên trên đầu trâu biến dị có lỗ thủng, không lớn.
Bọn họ mua trâu biến dị là vì thịt và da, kỳ thật sừng của trâu biến dị cũng rất hữu dụng, bất quá bọn họ không có vật sắc bén để cắt, không có cách để mài giũa sừng thú thành chủy thủ hoặc là vũ khí.
"À..

Không sao, bọn tôi mua nó là để lấy thịt.

Cũng không biết hai người bán giá bao nhiêu?"
Thủy Dung không biết giá trị của trâu biến dị, cô trực tiếp nhìn về phía hổ đã biến thành người.Trước kia Hàn Dương chưa bán qua thú biến dị, khi đó hắn vận động nhiều, ăn cũng nhiều, săn thú biến dị ăn còn ăn chưa đủ.
Vì thế hắn vân đạm phong khinh (1) nói.

"Bán như giá thị trường."
(1) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

(cre: Vuonhoacuabachtra.

Wordpress)
Dáng vẻ này của hắn đúng là hù dọa vài người, nhưng Ngưu Hàm khôn khéo lại nhìn ra hắn không có kinh nghiệm bán.
Nhưng nghĩ đến thực lực của đối phương, cùng với việc xuất hiện quỷ dị của khách sạn thì Ngưu Hàm không dám hố hắn, vì thế liền cho một cái giá thấp hơn thị trường một chút.
Mua gần mười tấn trâu biến dị với năm tinh hạch cấp ba.
Sau khi giao dịch xong trong tay Thủy Dung có năm tinh hạch cấp ba, thiếu chút nữa không cầm được nước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô sờ tinh hạch cấp ba, chỉ tiếc đây cũng là giao dịch ngoài hệ thống nên không thể đưa vào sổ sách của hệ thống.
Hơn nữa trâu biến dị đó là con mồi của Hàn Dương, cô đã lấy một quả thú hạch cấp bốn, năm tinh hạch cấp ba này cô không thể lấy được.
Trâu biến dị này so với con kia nhỏ hơn một vòng, vài người dùng dao cắt không đến mười phút đã xong việc.
Mười mấy cái sọt được đựng đầy, ngăn nắp được sắp xếp "trong viện".
Thủy Dung nhìn bọn họ vội vàng làm đến ướt đẫm mồ hôi, nghĩ nghĩ liền lấy khăn giấy từ trong túi ra, tuy rằng cô cảm thấy bọn họ cần uống nước, nhưng nếu cô đưa thì tám phần là bọn họ không dám uống.
Ngô Lan Chỉ nhận khăn giấy của Thủy Dung, chân thành cảm ơn cô.

Thủy Dung thấy bọn họ thả lỏng hơn liền nhẹ giọng giới thiệu khách sạn cho Ngô Lan Chỉ.
Cô phát hiện Ngô Lan Chỉ hứng thú với khách sạn.

Thường trộm nhìn chỗ cửa tiệm, nhưng dường như bận tâm về chuyện gì nên chỉ dám xem không dám tiến lên thăm dò.
Quả nhiên nghe Thủy Dung giới thiệu đã có gần trăm dị năng giả và dị hóa giả ở (bả phóng đại: 33), bên trong không chỉ ấm áp sạch sẽ mà còn an toàn, cô thật sự động tâm.
Tiếp theo Thủy Dung mời bọn họ vào tham quan thuận tiện rửa tay.
Bọn họ vừa mới cắt hai con trâu, máu trên tay không thể dùng khăn giấy là lau sạch sẽ.

Nhóm hán tử lấy cát rồi xoa, máu được làm sạch một chút nhưng không thể làm sạch hết vết máu.
Mọi người thấy khách sạn Long Môn ba tầng, bộ dáng sôi nổi kỳ vọng nhưng lại sợ, giống như lần thứ hai tiến vào miếu Lan Nhược của Ninh Thải Thần (trong Thiện nữ u hồn á mà tui chưa xem nên có sai sót gì thông cảm cho tui nhen: 3), như bên trong có quỷ, nhưng quỷ đều là dáng người nóng bỏng như hoa như ngọc.
Cuối cùng, mọi người vào khách sạn.

Sau khi tham quan một vòng thì sôi nổi tỏ vẻ không đi nữa muốn ở lại hai ngày.
Đến nỗi mà mấy đồng đội mờ mịt đi theo đội trưởng và vợ của đội trường đem thịt dọn ra sau khách sạn cũng được thông tri, lập tức tiến hành huân thịt tại chỗ, đồng thời cũng nhận được tin sẽ ngủ lại đây một buổi tối.
Hỗ trợ đem thịt kéo ra phần đất trống phía sau khách sạn, bốn dị năng giả và phu nhân đội trưởng cuồng nhiệt, cùng với sự dẫn dắt nhiệt tình của chủ tiệm làm cho bọn họ vừa tò mò vừa cảnh giác khách sạn.
Khách sạn không giống bên ngoài, nó có đại sảnh, có sô pha, có bàn trà, có quầy, có kệ để hàng, có máy lọc nước, có TV lớn, thậm chí sau quầy vài chục bước có máy bán hàng tự động.
Càng kỳ quái hơn chính là nơi này có điện!
Bọn họ nhìn xung quanh đâu có máy phát điện đâu? Thế điện này từ đâu ra? Phát điện bằng sức gió? Không thấy cối xay gió, hay là bằng sức nước? Xung quanh có sông để phát sao?
Lửa có thể phát điện? Nhưng bọn họ không ngửi được mùi khói, hay là dùng máy phát điện diesel? Mà vật kia phát ra âm thanh to như thế mà sao lại không nghe thấy?
Trong lòng bọn họ tò mò không nhịn được.

Nhưng lần đầu tiên vào chỗ của người ta, lại không thân với chủ tiệm, sao bọn họ có thể hỏi? Nói nữa, hỏi cũng chưa chắc đã trả lời, "cơ mật" này không giấu mới lại..