Bọn họ người nhiều, âm thanh phát ra cũng lớn. Dễ Nam ăn cơm xong rồi ngủ hai tiếng lại lần nữa bị đánh thức, cô mê màng duỗi người ôm áo khoác bưng ly tới đại sảnh lấy nước uống.
Lúc đầu trong phòng cô cũng có máy nấu nước, nhưng cô hơi khát lại còn muốn uống nước ấm nên lê đôi dép ra lấy nước.
Khách sạn cung cấp đồ vệ sinh cá nhân chỉ có một cái ly để đánh răng, cho nên một ly mà hai tác dụng. Sống ở mạt thế cũng không để ý nhiều như vậy.
"Ui! Nhiều người thế?" Cô ngủ hai tiếng, cơ thể bây giờ thoải mái, dị hóa tai đã thu lại, bộ dáng hiện tại là cô gái bụ bẫm bình thường.
Cô một bên tò mò đánh giá tiểu đội dị năng, một bên mở máy lọc nước lấy nước.
Một lát sau cô nhận ra mình đã từng gặp bọn họ. Quan sát cẩn thận thì thấy có Ngô Lan Chỉ, đôi mắt lập tức lấp lánh.
Quả nhiên cô đã gặp tiểu đội này, tuy rằng chỉ là lần gặp mặt vội vàng nhưng đã từng có giao dịch, cô đã mua măng biến dị trong tay bọn họ, ăn siêu ngon.
Cách nơi lưu đày mười lăm dặm về hướng nam có một mảnh rừng trúc biến dị rỗng ruột rộng mười mấy mẫu đất.
Cô là dị hóa giả tộc gấu trúc, xuất phát từ bản năng nên thích ăn trúc.
(Phần này có hai ba đoạn ở cv tui chả hiểu gì cả nên tui lược bớt nha, nó không quan trọng lắm đâu, xin lỗi mọi người:(()
Làm một dị hóa giả tộc gấu trúc cho dù là dị hóa giả không hoàn toàn cô vẫn có được rất nhiều đặc tính của gấu trúc. Tỷ như năng lực chạy vội nhanh chóng, khứu giác và thính giác nhanh nhạy, kĩ năng một phát là có thể leo lên tất cả loại cây nào, đây đều là những kĩ năng giúp cô một mình sinh tồn ở nơi đây.
Nhưng đâu phải kĩ năng nào cũng tốt, cô còn tiếp thu luôn kĩ năng ham ăn biếng làm, đặc biệt là lúc cô phát hiện mình không cần vất vả đi đào măng, chỉ dùng một ít vật ngoài thân là có thể đổi lấy măng ngon để ăn.
Lúc trước khi đi vào nơi lưu đày cô có thể được coi là tiểu phú bà có chút tài sản, không chỉ có xe có vật tư, lại còn có thú hạch và tinh hạch.
Về sau càng ngày càng nghèo. Xe không có, vật tư không có, tinh hạch và thú hạch cũng tiêu hết.
Dễ Nam bưng ly nước chính mình còn chưa kịp uống, khí thế sải bước về phía Ngô Lan Chỉ.
Sắc mặt của cô vô cùng nghiêm túc làm cho mọi người xung quanh đều cảnh giác lên, mười mấy ánh mắt sáng quắc đều chăm chú nhìn vào cô.
Cô bước đi nhanh hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt xung quanh, lập tức đi tới trước mắt Thủy Dung và Ngô Lan Chỉ.
Lúc Dễ Nam đến gần hai cô gái đang nói chuyện liền chú ý đến cô. Sắc mặt vô cùng không thích hợp, đến nỗi Ngô Lan Chỉ hoài nghi đối phương có thể có thù oán với cô.
Tuy rằng Ngô Lan Chỉ đã từng giao dịch với Dễ Nam nhưng tiểu đội bọn họ thường xuyên buôn bán với nhiều người. Đặc biệt là trên đầu Dễ Nam không có bộ phận dị hóa, bộ dáng cũng chỉ là người bình thường thôi sao Ngô Lan Chỉ có thể nhận ra được.
"Sao cô lại tới đây? Ngủ đủ rồi sao?" Thủy Dung thấy không khí có chút kỳ quái liền mở miệng đánh vỡ trầm tĩnh.
Dễ Nam gật đầu với cô tỏ vẻ chính mình ngủ đủ rồi, sau đó mới hít một hơi nhìn chăm chằm Ngô Lan Chỉ.
Cô biết người có tiếng nói nhất ở tiểu đội này là ai, đó chính là phu nhân đội trưởng, không chỉ là dị năng giả không gian mà chồng của cô ấy vô cùng nghe lời cô ấy nói, đặc biệt là..
Dễ Nam nhớ có một lần giao dịch cô hy sinh một chút đồ vật (liêm sỉ) để đổi lấy nhiều măng hơn, sau đó cô nhiệt tình đem ly nhét vào trong tay đối phương.
Hoan hô nhảy nhót nói. "Ai u đây không phải là chị Ngô sao, chị còn nhớ em không? Ở bên ngoài có lạnh không?" Cô sợ cô ấy đã quên mình còn run run đầu đem đôi ta tròn tròn lông xù ra, ý đồ muốn bán manh để gợi ra ký ức về cô.
Đôi tai này giúp cho người khác ấn tượng hơn là mặt của cô, Ngô Lan Chỉ vẻ mặt mộng bức như bị tạt một chén nước, cô nhìn đôi tai trên đầu Dễ Nam nháy mắt liền nhớ rõ.
"A.. Thì ra là em, sao em ở đây?" Ngô Lan Chỉ tuy rằng ấn tượng đôi tai của cô gái này nhưng cô còn ấn tượng về chuyện khác hơn.
Bởi vì.. Cô chưa từng gặp dị hóa giả nào lười đến vậy.
Rõ ràng là bản thân cô ấy ở rất gần rừng trúc nhưng vẫn dùng số tinh hạch, thú hạch không nhiều lắm để đổi lấy việc để người khác đào măng giúp.
Nhưng đối phương là dị hóa giả tộc gấu trúc, với đôi mắt to tròn kia cùng với đôi tai có thể khống chế chỉ với mấy tư thế bán manh liền làm cô mềm lòng, còn phá lệ không cần trả tiền.
Đó là lần đầu nên cô không thể quên được.
Dễ Nam duy trì nụ cười nịnh nọt trả lời. "Em nghe nói ở đây có khách sạn có thể ở lại liền đến xem, y như lời bọn họ nói nơi này vô cùng thoải mái."
Cô cũng hiểu rõ bọn họ quan tâm đến điều gì nhất, đơn giản là an toàn hay không, có thể bị đánh lén hay có nguy hiểm gì không.
Nơi này thật sự không tồi, cô tự nhiên cũng muốn quảng cáo cho khách sạn.
Sau khi nói xong Dễ Nam thở dài trong lòng. Cô cũng là nghe từ tin ở vỉa hè nói nơi này có thể ở giống như khách sạn trước mạt thế, chỉ cần có tinh hạch là được.
Tinh hạch dư không có, vì để ở đây mà cô nén ghê tởm giết chết mười mấy tang thi bậc một cộng thêm hai tang thi cấp hai.
Lúc đầu nhìn bảng giá cả cô còn cảm thấy nơi này thật rẻ.
Lại không nghĩ rằng nơi này là nơi hút tiền, một bữa cơm trưa đã làm vơi đi đống tinh hạch của cô, nếu mà ăn thêm mấy lần nữa là chắc cô bị đuổi ra ngoài ở rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tiểu đội này cô lại thèm nhờ đến món măng rỗng ruột giòn ngọt.
Ô ô, chỉ cần điên cuồng bán manh là có thể đổi thêm măng rỗng ruột nữa không?
Nghe cô nói lạnh Thủy Dung hoài nghi nhân sinh nhìn mặt trời trên cao, bên ngoài tuy rằng không nóng như mùa hè nhưng có mặt trời bên ngoài sao có thể lạnh?
Con bé này, tìm cớ để làm quen cũng phải tìm cái cớ nào hợp lý xíu đi?
Nhưng khi nghe thấy cô quảng cáo giúp khách sạn mình, cô cũng không khinh bỉ trong lòng nữa.