Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 34



Chương 34: Gặp Mặt

Nhắc đến chuyện công ty, Diệp Mai Hoa thoáng khựng lại.

Công ty chính là tâm huyết suốt mấy mươi năm của bố cô, tuyệt đối không thể ngó lơ. Vu Thúy Bình thấy cô im lặng liền quyết định rèn sắt khi còn nóng.

“Cô ghét tôi thì đấy là chuyện riêng giữa chúng ta. Nhưng Mai Hoa này, cô không thể trơ mắt thấy chết không cứu như vậy được. Trong công ty vẫn có cổ phận thuộc về cô đấy!” Đáng tiếc, cổ phần này có thể đến được tay Diệp Mai Hoa không lại là chuyện khác. Cô cúi đầu trâm mặc, sau cùng vẫn từ chối.

“Tôi có thể đi với dì, nhưng không phải hôm nay” Nếu như dám hủy hẹn với Tạ Minh Thành, cô quả thật chẳng dám nghĩ đến hậu quả. Vu Thúy Bình cau mày dõi theo bóng dáng Diệp Mai Hoa ung dung rời đi, oán giận dậm chân, ánh mắt lóe lên tia oán độc, trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Thái độ Diệp Mai Hoa hiện tại thay đổi quá mức rõ ràng, bà ta đã không thể nào dọa dẫm hay uy hiếp cô như ngày trước. Xem ra cần phải nhanh chóng lo liệu, chuyển nguồn tài chính công ty thì mới tính toán tiếp được.

Diệp Mai Hoa nhanh chóng đến quán cà phê, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt. Thông thường nơi này luôn tấp nập khách ghé đến, sao bây giờ lại chẳng thấy ai hết vậy. Không đúng, có duy nhất một vị khách, chính là Tạ Minh Thành.

Ngoài ra bên ngoài còn đỗ vafichieesc xe, dường như là vệ sĩ hộ tống theo sau. Diệp Ma Hoa bĩu môi, Tạ Minh Thành lúc nào cũng phô trương thanh thế, chỉ là hẹn gặp mặt ở quán cà phê thôi mà lại vung tay bao trọn toàn bộ thế này đây.

“Cô tới trễ” Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Minh Thành ngẩng đầu, thanh âm trầm đục. Bởi vì giằng co với Vu Thúy Bình nên Diệp Mai Hoa mới trễ hẹn. Cô ấthấp thỏm nhìn anh, bất an kéo ghế ngồi xuống.

“Xin lỗi, giữa đường có việc đột xuất” “Ngồi đi” “Đồ uống này, thử đi” Diệp Mai Hoa cảm thấy so với lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Minh Thành, đối phương chẳng hề thay đổi chút nào. Chưa bao giờ hỏi qua ý kiến bất kì ai, luôn tự ý quyết định. Tạ Minh Thành dường như nhìn thấu suy nghĩ cô, bèn mở lời.

“Không thích thì thôi” Diệp Mai Hoa lắc đầu, mỉm cười lịch sự, mục đích cô đến đây cũng không phải là uống cà phê rồi tán gầu. Cô rút từ trong giỏ xách ra ba tấm thẻ đen, đẩy về phía anh.

“Anh Tạ, tôi vô cùng xin lỗi. Tôi đã đem toàn bộ cổ phần chuyển sang nơi khác rồi, một phần cũng không giữ lại cho mình. Trong tay tôi đang có ba tấm thẻ, xin phép được trả lại cho anh” “Tại sao?” Tạ Minh Thành không nhận thẻ, chỉ hỏi lại.

“Cái gì cơ?” “Cô đã cứu tôi, chuyện này tôi sẽ không quan tâm.” Ý của Tạ Minh Thành chính là Diệp Mai Hoa hoàn toàn có thể dựa vào phần ân tình cứu mạng kia mà lấy toàn bộ số tiền.

Dù sao, mạng anh còn hơn cả mức giá như thế nữa. Tuy rằng cô không nỡ trả lại nhưng làm người, vẫn nên phân rõ ranh giới đạo đức.

“Tôi cứu anh hoàn toàn không phải vì tiền. Hơn nữa lúc đó anh thật sự bị thương rất nặng” Lấy tiền người đàn ông vào thời điểm đang hấp hối suýt chết, nửa đời sau của Diệp Mai Hoa làm sao có thể thảnh thơi được.

“Cô không cần số tiền kia nhưng Trúc Nhã cần” Nhắc đến Trúc Nhã, biểu cảm trên gương mặt Diệp Mai Hoa trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Cảm ơn anh Tạ nhưng tôi đủ sức kiếm sống, lo cho chính mình và cả con bé. Thật ra, tôi còn lợi dụng khe hở dựa trên số cổ phần kia để làm ra vài chuyện…” Nói đến đây, Tạ Minh Thành đương nhiên biết chuyện Diệp Mai Hoa ám chỉ rằng cô đã lấy hơn bảy trăm triệu kia làm vài thứ, tuy nhiên anh chẳng thèm để ý. Bởi vì, Tạ Minh Thành cảm thấy mình bắt đầu quan tâm đến cô hơn hẳn.

Đường nét trên gương mặt Diệp Mai Hoa không quá sắc sảo, ngược lại gương mặt trái xoan khiến cô thêm phần trẻ con, đôi mắt to tròn, lông mi đen nhánh. Đặc biệt, phần đuôi mắt lại khẽ xếch lên khiến dáng vẻ ngây thơ kia điểm xuyến thêm vẻ quyến rũ. Cô không hề biết dáng vẻ bản thân mỗi khi cười lên, đuôi mày khóe mắt cong cong, khiến lòng người nảy sinh rung động, cảm thấy ấm áp.