Người luôn luôn kiêu ngạo, giờ này lại thấp giọng cầu xin, thay đổi này chỉ sợ ai cũng phải mềm lòng, đặc biệt người xin tha này, sinh ra đã có vẻ đẹp, ốm yếu giống như sương hoa, tùy thời sẽ trôi đi.
Thời Lễ nghe tiếng thở sau lưng, cuối cùng nhịn không được nói: "Anh thả tôi ra, chúng ta cùng sống cuộc sống bình thường, chuyện này sẽ coi như chưa xảy ra."
"Không được." Thẩm Kinh Diễn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Tôi không phải muốn thương lượng với anh."
"Tôi cũng vậy." Thẩm Kinh Diễn thanh âm có chút buồn.
Vậy thì còn gì để nói? Anh không thỏa hiệp, thành công làm Thời Lễ nhịn xuống cảm xúc mềm lòng, bẻ ra ngón tay anh, đứng dậy đi đến sô pha nằm xuống.
Cô vừa rời đi, Thẩm Kinh Diễn liền ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn sô pha, vẻ mặt cô đơn nhưng cũng không mở miệng kêu cô trở về. Thời Lễ chạm chạp không thấy động tĩnh của anh, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trộm, nhìn thấy được giá trị cừu hận vẫn ở con số 20% liền ngẩn người.
Cô vừa rồi vẫn luôn đối nghịch với anh, cứ nghĩ giá trị cừu hận sẽ tăng lên mấy chục điểm, thế nhưng lại không nhúc nhích.. Vậy có phải chứng minh, cô vẫn có thể khi dễ anh thêm chút nữa?
Thời Lễ liếc mắt nhìn lén Thẩm Kinh Diễn, nhìn bộ dáng anh đơn bạc lại yếu ớt, thật sự không đành lòng khi dễ, thậm chí sinh ra ý nghĩ "anh nếu vẫn muốn nhốt cô lại, vậy thì cũng nên chăm sóc anh tốt một chút", nhưng nghĩ cũng là nghĩ, cô nếu muốn nhiệm vụ thành công, nhất định phải lấy quyền biết trước tình tiết để trao đổi lấy quyền tùy thời bị truyền tống.
Phàm là vị kia phải dễ công lược một chút, cô liền đồng ý.
Thời Lễ trong đầu đột nhiên xuất hiện thân ảnh cao lớn mạnh mẽ cầm chủy thủ, hình ảnh máu tươi sền sệt từ lưỡi dao lướt qua, cả người bỗng chốc run lên.
Không nghĩ không nghĩ, trước hết vẫn là nghĩ cách khuyên nhủ Thẩm Kinh Diễn làm sao thả cô ra ngoài. Thời Lễ lau mồ hôi trên mặt, nằm trên sô pha lâm vào trầm tư.
Thời gian không tiếng động trôi qua, trong phòng im ắng, chỉ có điều hòa phát ra chút động tĩnh nhỏ. Thời Lễ lúc đầu còn nghiêm túc nghĩ, dần dần mí mắt càng ngày càng nặng, chính mình ngủ lúc nào cũng không biết.
Cô buổi sáng vẫn luôn ở trong phòng, hoạt động cũng không nhiều, cho nên ngủ không sâu, mông lung cảm giác được hơi thở của Thẩm Kinh Diễn, cô hừ nhẹ một tiếng muốn mở to mắt, nhưng giãy giụa vài cái cũng chưa tỉnh.
Hậu quả ngủ sớm chính là, sáng sớm tinh mơ không đến sáu giờ đã tỉnh, Thời Lễ đập đập đầu có chút mông lung, duỗi tay chạm đến người bên cạnh, cô tức khắc ngẩn người, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn một bên đang ngủ say, mà chính mình cũng không biết khi nào, đã xuất hiện trên giường lớn.
Thời Lễ suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới hôm qua trong mông lung cảm giác được hơi thở của Thẩm Kinh Diễn, nhất thời không biết nên làm gì.
Thẩm Kinh Diễn không biết tỉnh lúc nào, mở to mắt nhìn chằm chằm sườn mặt cô, chờ cô cảm giác được quay đầu nhìn đến, anh mới không nhanh không chậm nói: "Sớm."
Thời Lễ im lặng, mặt vô cảm đi tới phòng bếp.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, đáy mắt ảm đạm, một lát sau thu lại cảm xúc, yên lặng đi theo vào bếp, canh giữ ở cửa xem Thời Lễ nấu cơm.
Thời Lễ coi anh là không khí, một mình ở phòng bếp bận rộn, vừa mới bắt đầu xào cà chua, liền nghe anh vụng về đáp lời: "Em như thế nào biết được tôi muốn ăn cà chua xào trứng?"
Thời Lễ cầm dao trên tay, tiếp theo cắt cà chua thành bốn miếng, rải đường trắng làm đồ ngọt. Thẩm Kinh Diễn mím môi, không có nói gì nữa.
Thời Lễ trong hoàn cảnh im lặng xào đồ ăn, khi đến bàn ăn thì Thẩm Kinh Diễn đã ở đó chờ. Thời Lễ cũng không muốn cùng anh nói chuyện, cầm một bộ bát đũa bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Kinh Diễn đợi nửa ngày, cũng không thấy cô mời mình, trầm mặc một lát liền tự đi phòng bếp lấy bát đũa, nhưng mà chờ anh ra đến nơi, Thời Lễ đã ăn xong rồi.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chiếc ghế trống không, bàn tay nắm đôi đũa dần dần trắng bệch, sau một lúc lâu rũ mắt đem bát đũa trên bàn thu dọn, đưa tới phòng bếp bắt đầu rửa sạch, lần này so với lần đầu tiên, động tĩnh đã nhỏ hơn rất nhiều.
Khi Thời Lễ cố ý lạnh nhạt anh, đã từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng, cuồng loạn, thẹn quá thành giận, hoặc là cảm xúc kịch liệt, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Thẩm Kinh Diễn sau khi xong việc ra ngoài, Thời Lễ trộm liếc mắt nhìn anh, nhìn thấy giá trị cừu hận vẫn ở trạng thái 20%, mày hơi nhíu lại, lại xem vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn, cô suy đoán anh sắp nhẫn nhịn đến cuối cùng.
Cả ngày, Thẩm Kinh Diễn đều ở trong phòng cùng cô, cô cố gắng lăn lộn đến điểm mấu chốt của anh, trông cậy vào việc anh chịu không nổi, sẽ nhanh chóng thả cô ra ngoài.
Mà Thẩm Kinh Diễn tựa hồ cũng không nghĩ tới, cô sẽ luôn lạnh nhạt với anh như vậy, sắc mặt của anh càng lúc càng tối tăm, đối mặt với sự lạnh nhạt của cô, cũng bắt đầu xuất hiện cảm xúc táo bạo, rốt cuộc vào buổi tối, nhìn thấy cô lại muốn đến sô pha, không chịu được bắt lấy cổ tay cô, mắt hồng hồng nói: "Không cho đi."