Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 19



Đáy mắt Thời Lễ hiện lên một tia kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới trong khoảng thời gian anh uống thuốc, cô vẫn luôn không chú ý tới việc anh có thật sự uống hay không.

Người này thế nhưng để có thể được ở cùng cô, không tiếc lấy cơ thể mình ra đánh cuộc, khó trách anh vẫn luôn không khỏi, sống chết không chịu đi bệnh viện. Thời Lễ hít sâu một hơi, không để lộ ra, chỉ là đứng dậy lại đem rác đổ vào, che lại gói giấy dầu, tiếp tục đơn giản xào đồ ăn.

Thời điểm ăn cơm, Thời Lễ bưng thuốc và nước đến cho Thẩm Kinh Diễn, anh lại không có hứng thú nhiều: "Ăn cơm trước."

"Không được, dùng trước khi ăn," Thời Lễ nhìn anh, "Nghe lời."

Thẩm Kinh Diễn mím môi: "Tôi muốn ăn trước."

Thời Lễ thúc giục: "Nhanh lên."

Hiện tại hai người ở chung, đã khôi phục thành trạng thái năm năm trước, Thẩm Kinh Diễn sẽ thường ở trước mặt cô lộ ra bộ dáng trẻ con, làm Thời Lễ ngẫu nhiên có chút cảm giác gia trưởng.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm thuốc trên bàn, vẻ mặt không tốt đẹp gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn uống. Khóe môi Thời Lễ cong lên một độ cong, nhưng lại sợ anh phát hiện, nhanh chóng trở lại bình thường.

Từ ngày hôm nay, Thời Lê bắt đầu nhìn chằm chằm anh uống thuốc, mỗi lần đều nhìn tận mắt đến khi anh đem thuốc nuốt xuống, mới cho anh ăn nhứng thứ khác, Thẩm Kinh Diễn tuy rằng không vui vẻ, nhưng thân thể vẫn không theo ý anh càng ngày tốt hơn.

Thời Lễ mỗi lần nhìn đến bộ dáng tâm tình tối tăm của anh, đều chỉ muốn đến xoa xoa tóc, nhưng giá trị cừu hận trong đoạn thời gian này, đã giảm còn 6%, nhớ tới trước kia có một lần từ 10 giảm còn 1, cô không dám cùng anh tiếp xúc thân mật, sợ nó sẽ trực tiếp giảm hết.

Thẩm Kinh Diễn nhận thấy cô đối với mình có chút xa cách, tâm tình càng ngày càng hậm hực.

Lại một bữa tối kết thúc, Thời Lễ nghỉ ngơi nửa giờ, tìm được cái dây bắt đầu tập nhảy. Cô gần đây vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, hoạt động so với ngày thường ít thì không nói, bởi vì nhàm chán nên ăn nhiều đồ ăn vặt, cho nên béo không ít, hơn nữa ban ngày còn dùng việc ngủ để tiêu phí thời gian, chất lượng giấc ngủ buổi tối cũng không tốt lắm, vì thế cô bắt đầu rèn luyện thân thể.

Thẩm Kinh Diễn ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt nhìn như một khoảng trống rỗng, nhưng ngẫu nhiên toát ra tình yêu cùng cố chấp, bại lộ ra ý tưởng chân thật của nội tâm anh.

Thời Lễ nhìn gào to, kỳ thật thể lực rất kém cỏi, nhảy bảy tám chục cái liền mệt nằm sấp xuống, Thẩm Kinh Diễn lập tức đi lên phía trước: "Không thể lập tức nằm xuống, em nên đi lại một chút."

Mới vừa nói xong, liền vươn tay kéo Thời Lễ, muốn dắt cô đi quanh phòng vài vòng.

Thời Lễ lau mồ hôi trên mặt, lúc ngẩng đầu nhìn về phía anh, rõ ràng nhìn thấy giá trị cừu hận giảm xuống còn 3%, sợ tới mức lui lại hai bước.

Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn tối sầm xuống, đôi mắt nhìn cô gắt gao, một lúc sau làm như chưa phát sinh việc gì quay mặt đi: "Em làm như vậy sẽ không tốt cho trái tim, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động tiếp theo."

".. À, được." Thời Lễ khô cằn gật gật đầu, âm thầm trách mắng chính mình biểu hiện quá rõ ràng.

Trong không khí ngưng tụ một loại cảm xúc xấu hổ, Thời Lễ một mình đi quanh phòng hoạt động, Thẩm Kinh Diễn đi rửa mặt, hai người ai làm việc nấy, nhìn qua thật sự hài hòa, nhưng vách ngăn lại càng ngày càng dày.

Rốt cuộc tới thời gian ngủ buổi tối, Thẩm Kinh Diễn trước một bước đi đến trên giường nằm xuống, chiếm cứ vị trí giữa, anh cố ý muốn chia giường lớn thành hai bên nhỏ, mặc kệ Thời Lễ muốn ngủ bên nào, cũng đều phải dựa vào anh.

Khi Thời Lễ tắm rửa xong ra tới nơi, nhìn thấy anh nằm ở vị trí chính giữa, còn tưởng anh ghi hận việc hôm nay, không muốn để cô ngủ cùng, đúng lúc cô cũng không muốn trêu chọc cái người chỉ còn 3% giá trị cừu hận này, do dự vài giây lê người đến sô pha.

"Tôi tắt đèn đây." Thời Lễ cố tình nâng cao giọng nói.

Tay Thẩm Kinh Diễn đặt trên chăn nắm chặt không nói lời nào.

Thời Lễ ngượng ngùng tắt đèn, đi đến sô pha nằm xuống. Cô chưa ngủ luôn, chỉ an tĩnh nằm đó, lắng nghe động tĩnh bên kia của Thẩm Kinh Diễn, chờ xác định đối phương ngủ rồi, mới yên tâm điều chỉnh tư thế đi vào giấc ngủ.

Thời điểm rạng sáng, cô nghe được động tĩnh trên giường, muốn mở to mắt xem tình huống, nhưng mí mắt thật sự quá nặng, nỗ lực cũng không thể mở được mắt, đành phải không cam lòng tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kinh Diễn lại bị cảm.

".. Anh sao lại thế này? Điều hòa trong phòng nhiệt độ vẫn luôn ổn định, không thể bị bệnh mới đúng," sự việc lần trước anh vứt bỏ thuốc, Thời Lễ rất khó không nghi ngờ anh, cô nhớ tới động tĩnh đêm qua, lập tức hỏi, "Đêm qua anh có phải không ngủ đúng không? Anh đi làm việc gì?"

Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi không nói lời nào, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt lại phiếm hơi nước, thoạt nhìn giống như đã khóc. Thời Lễ nhắc nhở chính mình đây chỉ là cảm mạo bình thường, không thể bị vẻ ngoài đáng thương này lừa gạt, nhưng lại nhịn không được thả chậm giọng nói: "Tôi không phải chất vấn anh, chỉ là muốn biết anh tại sao lại bị bệnh."

"Em cho rằng tôi cố ý?" Thẩm Kinh Diễn lãnh đạm mở miệng, thanh âm thật nặng, còn có chút anh ách.

Thời Lễ môi giật giật, nhìn anh bình tĩnh vạch trần ý tưởng của mình, ngược lại có chút không xác định: ".. Cũng không phải, chỉ là cảm thấy bệnh của anh quá lâu, bệnh trước vừa khỏi, không quá một ngày lại bắt đầu."

Hơn nữa miễn dịch của Thẩm Kinh Diễn là quá kém, chỉ cần anh muốn, thật sự có thể lúc nào cũng có thể bị bệnh, cô không thể không nghi ngờ.

Thẩm Kinh Diễn nghe được lời nói, đạm mạc nhìn đến cô, kéo chăn chùm qua đầu, một bộ cự tuyệt cùng cô giao lưu. Thời Lễ bất đắc dĩ thở dài, bưng đến cho anh bát canh trứng: "Ăn một chút gì đi, ăn xong thì uống thuốc."

Dù sao cũng không hỏi ra được gì, Thẩm Kinh Diễn lại đang bệnh, có quyền tùy hứng, cô vẫn phải đem nghi vẫn giấu ở trong lòng, không có việc gì thì cố quan sát. Thời Lễ quyết định chủ ý, liền đem chú ý đặt hết lên người đàn ông đang giận dỗi trên giường.

Thẩm Kinh Diễn vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời của cô. Thời Lễ cho rằng anh ngất xỉu, vôi để bát sang một bên, nhanh chóng kéo chăn ra.

Được lắm, nhân gia không chỉ không ngất xỉu, còn vô cùng tỉnh táo, sau khi cô kéo chăn ra, một đôi mắt ba phần oán hận bảy phần ủy khuất nhìn cô, biểu tình không cần quá phong phú.

Thời Lễ nhìn anh như vậy, tim đều cồn cào hết rồi, khụ một tiếng ngữ khí chậm rãi nói: "Đừng nóng giận, vừa rồi là tôi không tốt, tôi không nên nghi ngờ anh, bây giờ tôi chân thành xin lỗi, anh hãy ăn một chút gì đó, đừng làm tôi lo lắng được không?"

"Em sẽ lo lắng?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ bất đắc dĩ: "Đương nhiên sẽ lo lắng."

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, im lặng một hồi đáy mắt hiện lên tia trào phúng: "Kẻ lừa đảo."

".. Tôi sao lại thành kẻ lừa đảo rồi, vốn dĩ rất lo lắng cho anh mà." Thời Lễ cạn lời.

Thẩm Kinh Diễn nâng mí mắt nhìn cô, không mang bất kì cảm xúc gì mở miệng: "Nếu như lo lắng, em cũng chỉ lo lắng khi tôi bị bệnh, tôi tốt hơn, em liền đối với tôi lạnh nhạt xa cách."

Anh nói xong trầm mặc hồi lâu, rũ mắt xem mạch máu trên tay chính mình, sau một lúc lâu lẩm bẩm nói: "Em không xem tôi là một người đàn ông, chỉ coi tôi là sủng vật, mới nhìn sẽ thích, nhưng so ra, có thể tùy ý sử dụng cái loại đối đãi này."

Thời Lễ ngực đau xót, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Nói bậy, anh đã gặp qua ai lên giường cùng sủng vật chưa?"

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cô, giống như muốn thông qua đôi mắt, nhìn được sâu vào linh hồn của cô.

Thơit Lễ khụ một tiếng, gương mặt phiếm hồng quay đầu rời đi.

Tựa hồ bị Thời Lễ nhắc lại chuyện cũ, Thẩm Kinh Diễn tâm tình tốt hơn chút: "Tôi đói bụng."

"Vậy ăn cơm." Thời Lễ thấy anh chịu ăn cơm, đây mắt hiện lên ý cười, bưng lên chén từng muỗng từng muỗng bón cho anh, chờ anh ăn xong lại giúp anh uống thuốc.

Cô tỉ mỉ chăm sóc anh, cố gắng làm anh nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng đến buổi chiều, Thẩm Kinh Diễn vẫn bị sốt cao, Thời Lễ lại một lần nữa không thành công khuyên anh đi bệnh viện, chỉ có thể luôn canh giữ bên cạnh, kiên nhẫn dùng khăn lông giúp anh hạ nhiệt độ.

Thẩm Kinh Diễn sau khi uống thuốc hạ sốt, bắt lấy tay cô không chịu buông.

"Tôi chỉ đi lấy túi chườm đá." Thời Lễ thấp giọng khuyên bảo.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô: "Trên người của em rất lạnh."

Thời Lễ đôi diện cùng anh, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, Thời Lễ ngồi ở mép giường cùng anh, Thẩm Kinh Diễn vẫn chưa ngủ, cô lại là người ngủ trước. Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của cô, sau một lúc lâu đỡ cô lên giường, ôm cô đi vào giấc ngủ.

Thời điểm rạng sáng, Thời Lễ lại lần nữa nghe thấy âm thanh, cô hôm nay còn mệt hơn hôm qua, theo lý thuyết vẫn chưa tỉnh lại, nhưng khi cô nghiêng người, liền để tay ở vị trí bên cạnh, tùy ý sờ soạng vài cái, nhận thấy được bên cạnh không có người, nháy mắt bừng tỉnh.

Cô mở to mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, hơn nửa ngày mới dần dần hoàn hồn, nhanh chóng nhìn về phía phòng tắm. Trong phòng tối đen không bật đèn, chỉ có một ít ánh sáng từ phòng tắm truyền ra.

Thời Lễ suy tư một lát, nhấc chân đi hướng phòng tắm, tay cầm nắm cửa hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy cửa ra.

Tiếng nước trong phòng tắm phóng to, một làn hơi nước đập vào mặt. Khi Thời Lễ nhìn đến người đàn ông dưới vòi hoa sen, trong lúc nhất thời mất đi ngôn ngữ.

Thẩm Kinh Diễn đang tắm rửa, làn da bị cọ rửa ửng hồng, thấy cô đẩy cửa vào cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Đi vệ sinh? Chờ một chút, tôi sắp xong rồi."

".. Anh tắm vào lúc này?" Thời Lễ không biết phải nói gì cho tốt, khi ánh mắt rơi trên người anh, có chút xấu hổ quay mặt đi. Tuy rằng hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất, nhưng cũng không chứng tỏ cô nhìn đến cơ thể anh thì không ngại ngùng.

Mặc dù Thẩm Kinh Diễn nhìn có vẻ gầy, nhưng một số nơi vẫn khá khả quan, chẳng lẽ đây là tiêu chuẩn của nhân vật tiểu thuyết? Thời Lễ đang suy nghĩ, trên cằm liền bị một bàn tay nắm lấy, giây tiếp theo bị bắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Diễn.

"Muốn cùng nhau tắm?" Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc mời.

Thời Lễ: ".. Không ổn đâu."

Thẩm Kinh Diễn giống như không nghe được, cúi đầu hôn lên môi cô, Thời Lễ theo bản năng lùi về phía sau, lại bị anh ôm eo, cưỡng bách dán trên người anh. Áo ngủ mỏng manh trên người nhanh chóng ướt đẫm, nhiệt độ cơ thể nóng rực của Thẩm Kinh Diễn hoàn toàn xâm nhập vào cô.

"Trên người ra quá nhiều mồ hôi, muốn tắm một chút, hiện tại tốt hơn rồi." Thẩm Kinh Diễn một bên trả lời vấn đề của cô, một môi đôi môi liên tục cọ xát.

Thời Lễ tay để trên ngực anh, cảm thấy hô hấp càng lúc khó khăn: "Anh, anh lau người đi, không sẽ lại sinh bệnh."

Câu trả lời của Thẩm Kinh Diễn, chính là kéo cô vào phòng tắm, hai người cùng nhau đứng dưới nước nóng.

"Như vậy sẽ không có việc gì." Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ gian nan quay mặt đi, tránh khỏi nụ hôn của Thẩm Kinh Diễn, nỗ lực dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Anh còn bị bệnh, nhanh lau khô người rồi ngủ đi."

Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn tối tăm, hôn vành tai cô thấp giọng nói: "Không phải nói thích cơ thể của tôi sao?"

"Tôi đương nhiên thích.." Thời Lễ nhìn về phía anh.

Thẩm Kinh Diễn ngăn chặn môi cô, đem người đè lên vách tường. Gạch men sứ lạnh lẽo cùng nước nóng, làm cô kêu lên một tiếng, không tự giác ôm cổ Thẩm Kinh Diễn. Thẩm Kinh Diễn đem cô bảo vệ, chỉnh nước về độ ấm thoải mái, lúc này mới một lần nữa đem cô kéo lại trong nước.

"Vậy chứng minh một chút."

Ngoài trời tối đen, cô chỉ mơ hồ nghe được câu này, tiếp theo hoàn toàn luân hãm.

Ở phòng tắm làm loại việc này cũng có chỗ tốt, chính là vận động khá kích thích, khi hai người lại lần nữa trở lại giường, trực tiếp ngã xuống liền ngủ, so với việc Thời Lễ nhảy dây khá hơn nhiều.

Chỉ là tới ngày hôm sau, Thẩm Kinh Diễn lại bắt đầu nóng, hơn nữa lặp lại phát sốt, mỗi ngày buổi tối độ ẩm giáng xuống, đến ngày hôm sau buổi sáng lại xảy ra vẫn đề.

Thời Lễ trước sau đều cảm thấy anh động đậy tay chân, nhưng cô mỗi ngày đều cẩn thận nhìn chằm chằm, trừ bỏ ban đêm Thẩm Kinh Diễn ngẫu nhiên tắm rửa, mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm uống thuốc, cũng không làm thêm chuyện gì khác, ngẫu nhiên đi đổ rác, lấy đồ dùng sinh hoạt, cũng sẽ nhanh chóng trở về, cơ hồ không ở lâu dưới lầu.

* * *Hơn nữa nếu tính lại, anh cũng không thể làm được gì. Không náo loạn, còn không bằng nói anh hệ miễn dịch có vấn đề, cho nên mới luôn bị bệnh. Thời Lễ buông tiếng thở dài, mở vòi nước tiếp tục rửa rau, kết quả rửa được một nửa, vòi nước lại không ra nước.

Cô nghiên cứu nửa ngày, xác định là tắc nước, không khỏi phát ngốc nhìn rau đã rửa được một nửa.

"Làm sao vậy?" Giọng nói Thẩm Kinh Diễn từ sau lưng truyền đến.

Thời Lễ ngẩn người, quay đầu nhìn anh đang dựa vào khung cửa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị bệnh, sắc mặt của anh một chút huyết sắc cũng không có, thân thể đơn bạc, giờ phút này càng thêm gầy yếu, quần áo lủng lẳng mặc ở trên người, thanh âm nói chuyện cũng không đủ khí lực.

Thời Lễ đáy mắt hiện lên tia đau lòng, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: "À, tắc nước."

Thẩm Kinh Diễn trầm mặc chốc lát: "Tôi gọi quản gia mang nước đến đây."

"Anh nói ông ấy mang nước đến thang máy, đừng tự mình làm." Thời Lễ sợ anh làm xằng bậy, vội dặn dò một câu.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn xẹt qua tia ý cười, sau khi đồng ý liền cầm điện thoại rời đi, Thời Lễ buông rau xuống, đến trên sô pha ngồi chờ anh về.

Editor: Q17