Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 154



Vì Hà Các lão đã can gián việc cần tiết kiệm nên đêm giao thừa năm nay trong cung không tổ chức yến tiệc hoành tráng, Nguyên Hựu Đế chỉ mời An Nhạc Trưởng Công chúa, hai vị tỷ tỷ cùng thân thích vào cùng ăn bữa tối giao thừa đơn giản.

Gần đây, Nam Khang Công chúa rất được Thái hậu sủng ái, ngày càng có oai hơn, vì thế trong phủ Mạnh Diên Khánh không dám công khai khiêu khích nàng ta. Sau khi vào cung, Mạnh Diên Khánh cũng trở nên biết điều hơn, cho dù cung nữ có rót rượu bày trước mặt, hắn ta cũng không dám uống.

Nguyên Hựu Đế: “Sao đại tỷ phu lại không uống vậy, chẳng lẽ huynh vẫn còn day dứt về chuyện bị nhị tỷ phu đánh ở yến tiệc Tiên đế tổ chức năm đó ư?”

Bởi vì đây chỉ là bữa tiệc gia đình nên cách xưng hô của Nguyên Hựu Đế có vài phần thoải mái.

Lời nói trêu đùa này của hắn ta khiến khuôn mặt Mạnh Diên Khánh đỏ ửng lên vì ngượng.

Ngược lại Trần Kính Tông lại tỏ ra rất ngại ngùng:” Lỗi do ta đã quá chén và hành động lỗ mãng, ta xin phép tạ tội với đại tỷ phu tại đây”.

Đại tỷ phu Mạnh Diên Khánh: …

Trong khi Hoa Dương chỉ cười nhạt thì nụ cười của Nam Khang Công chúa lại hiện rất rõ trên khuôn mặt của nàng ta. Nàng ta từng cảm thấy xấu hổ khi bị Mạnh Diên Khánh chế giễu. Hiện tại nhìn thấy bộ dạng nhu nhược của hắn ta, Nam Khang Công chúa rất thích điều này.

Thích Thái hậu chuyển chủ đề nói chuyện, quay qua hỏi nữ nhi: “Mùng 3 đến núi Thang, con đã sắp xếp xong đồ đạc chưa? Đã phái ngự y đi theo chưa?”

Hoa Dương rất biết cách giữ thể diện cho bản thân, để mọi người không nghĩ rằng nàng đến Đường Sơn hoàn toàn chỉ để hưởng lạc, vào tháng 12 âm lịch nàng đã cố ý giả vờ bị đau chân, thậm chí điều này còn kinh động đến thái y trong cung. Thái y đều là những người thông minh cho nên lúc chưa bắt mạch, Hoa Dương khẽ nhíu mày, giả vờ bảo rằng vào năm đó lúc ngã xuống nước dẫn đến khí lạnh xâm nhập vào chân cho nên cứ đến mùa đông là chân lại đau. Thái y nghe xong cũng không thể bắt được mạch nhưng vẫn phải tìm ra nguyên nhân bị bệnh của Công chúa. Sau đó thái y đành nghe theo lời của Công chúa rồi kê đơn thuốc nhẹ.

Có những lời này của thái y, Hoa Dương chạy ngay vào cung than thở với mẫu hậu và Hoàng đệ, nói bản thân cần phải đi suối nước nóng ở núi Thang để tĩnh dưỡng. Thích Thái hậu đương nhiên đồng ý, còn Nguyên Hựu Đế không những không ngưỡng mộ vì tỷ tỷ có thể tự do xuất thành mà còn đề nghị nàng đến Hành Cung tĩnh dưỡng.

Hoa Dương lấy lý do không muốn điều động nhiều người, nàng nói với Nguyên Hựu Đế rằng mình đã mượn biệt viện của cô mẫu để đến ở.

Nguyên Hựu Đế lại càng cảm thấy thương xót cho tỷ tỷ, đến suối nước nóng thôi mà còn cần mượn biệt viện của cô mẫu, đợi đến khi tịch thu được biệt viện của mấy tên tội thần ở núi Thang, y nhất định sẽ chọn cái tốt nhất cho tỷ tỷ của mình.

“Giờ là lúc mọi người đón năm mới nên không cần làm phiền đến thái y. Ta đã chuẩn bị thuốc theo đơn được kê trước đó, chỉ cần mang theo là được.” Hoa Dương nói với vẻ mặt rất thành thực.

Thích Thái hậu gật đầu.

An Nhạc Trưởng Công chúa cười vì bà cảm thấy vô cùng khó hiểu, hoàng đế còn trẻ không hiểu tâm tư của Hoa Dương nhưng bà không tin Thích Thái hậu thật sự không nhìn ra chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Dương và Trần Kính Tông vào cung chúc Tết từ rất sớm.

Trần Kính Tông ấy vậy mà lại chuẩn bị cho Nguyên Hựu Đế một bao phong bao lì xì đỏ, bên trong là một tờ bạc mỏng một trăm lượng.

Nguyên Hựu Đế: ….

Hắn ta nên chán ghét tỷ phu keo kiệt hay nên vui vẻ vì bản thân còn được nhận tiền lì xì đây?

Khi Thích Thái hậu và Hoa Dương ngồi tâm sự trò chuyện cùng nhau, Nguyên Hựu Đế cùng với Trần Kính Tông ra đứng ngoài lan can đá cẩm thạch trắng trước chính điện. Nguyên Hựu Đế dặn dò Trần Kính Tông: “ Chân của tỷ tỷ trẫm bị thương, khanh nhớ chăm sóc tỷ ấy thật cẩn thận khi đến đó đấy.”

Trần Kính Tông: “Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ bảo vệ Công chúa không rời nửa bước”.

Nguyên Hựu Đế nhớ lại dáng vẻ đáng thương của Hoa Dương năm ấy khi nàng bị rơi xuống nước, trên gương mặt trẻ trung tuấn tú hiện lên nét u sầu lo lắng: “Trẫm nghe nói phụ nữ bị phong hàn sẽ ảnh hưởng đến tử cung. Hai người thành thân lâu như vậy vẫn chưa có con, khanh có thấy lo lắng không?”

Trần Kính Tông cười, đáp: “Thần không lo lắng chút nào.”

Hắn cười rất tự nhiên, nụ cười hiện lên vẻ chân thành, Nguyên Hựu Đế cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: “Tại sao?”

Trần Kính Tông nghiêm túc giải thích: “ Cho đến hiện tại Trưởng Công chúa vẫn coi thường sự thô bỉ của thần, nếu như thật sự có con, nàng ấy nhất định sẽ dành hết tâm tư tình cảm cho con cái, trong mắt nàng ấy lại càng không có thần. Thần không muốn rơi vào tình cảnh như Mạnh Diên Khánh, tối qua người cũng thấy, Nam Khang Công chúa hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta.”

Nguyên Hựu Đế hoàn toàn không nghĩ đến Trần Kính Tông lại vì lý do này mà không mong chờ chuyện có con.

Nhưng những lời này quả thật rất có lý, mẫu hậu cũng như vậy. Ngày thường mẫu hậu cũng chỉ quan tâm hắn ta và tỷ tỷ, căn bản không thèm để ý phụ hoàng sủng ái thê thiếp nào.

Trần Kính Tông trấn an Nguyên Hựu Đế: “Người đừng vội việc trở thành cữu cữu, duyên phận đến ắt rằng đứa trẻ cũng sẽ tự nhiên mà đến, nhưng nếu như nhắc nhiều quá, thần sợ Trưởng Công chúa sẽ không thích”.

Nguyên Hựu Đế gật đầu đồng ý.

Lúc này bóng dáng của bốn người nhà Nam Khang Công chúa xuất hiện từ phía xa.

Hòa Tĩnh vẫn còn ổn, Nguyên Hựu Đế nghĩ tới Đôn Ca Nhi miệng lúc nào cũng chảy nước dãi thì không thể che giấu được sự chán ghét.

Cũng có thể là do không phải trẻ con nhà tỷ tỷ ruột nên Nguyên Hựu Đế không thể nào thích nổi Đôn Ca Nhi.

Sau khi xuất cung, Hoa Dương và Trần Kính Tông đi thẳng về Trần phủ.

Bên ngoài cửa của Trần phủ có dán cặp câu đối mới tinh, trên đất còn vương lại rất nhiều mảnh vụn màu đỏ sau khi đốt pháo.

Thủ phụ Trần Đình Giám bận rộn suốt cả năm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi mấy ngày. Hôm nay ông mặc một bộ áo gấm màu đỏ tía, mái tóc dài lấp ló những sợi tóc bạc được búi đơn giản lại bằng một cây trâm ngọc, bộ râu dài rủ xuống tận ngực, trông giống như một vị thần tiên.

Hoa Dương cười chúc tết cho cha chồng mình.

Tâm trạng của Trần Kính Tông khá tốt, hắn không gọi phụ thân mà lại gọi Thủ phụ đại nhân, tiếp lời Hoa Dương chúc thêm vài lời cát tường.

Trần Đình Giám cũng đã quen rồi, ông ấy chỉ để ý để con dâu của mình.

Mọi người tới Xuân Hòa Đường chưa được bao lâu thì Trần Kính Tông đã bị cháu gái mình lôi kéo ra ngoài. Sau đó Hoa Dương và hai người chị dâu của mình dạo bước tới hoa viên thì nhìn thấy Trần Kính Tông đang chơi thúc cúc cùng với mấy đứa trẻ.

Võ quan đúng là phải hoạt động mới thấy đẹp, vai rộng eo thon, thêm cả đôi chân dài kia nữa, đá quả cầu trông rất đẹp trai phóng khoáng.

La Ngọc Yến hâm mộ nói: "Phò mã cứ như vậy mới tốt, đừng như Tam gia nhà chúng ta, vai không đỡ được, tay cũng không nhấc nổi, mỗi ngày về nhà là dựa vào ghế than thở, lúc thì cổ đau, lúc thì vai nhức. Đại tẩu, chẳng nhẽ đại ca cũng như vậy sao?"

Du Tú cười nói: "Than đau thì quả thực chưa than bao giờ. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ tự đấm vai mình, ta nhìn thấy đương nhiên sẽ giúp hắn đấm cho đỡ mỏi."

La Ngọc Yến lại nhìn Hoa Dương: "Hai bọn ta đều là mệnh phải hầu hạ đàn ông, chỉ có Trưởng Công chúa là khác, bình thường chắc là Phò mã sẽ hầu hạ người đúng không?"

Hoa Dương:....

Nàng đang ngẫm nghĩ lại, phải chăng là do mình quá thân thiết với những người chị em dâu này nên lá gan của La Ngọc Yến mới càng ngày càng lớn, nay còn dám trêu cả nàng nữa.

Còn chuyện đi núi Thang, Hoa Dương đã nhắc với mẹ chồng mình rồi, đề phòng nửa tháng tới khi nàng và Trần Kính Tông đều không ở Kinh thành, bên phía Trần gia lại cho rằng họ xảy ra chuyện.

Dù sao việc tắm suối nước nóng cũng là một việc khá riêng tư, Trần Kính Tông không định tự mình khoe khoang với hai vị huynh trưởng, nhưng hắn lại vô tình để lộ phong thanh với mấy đứa cháu của mình.

Tại Quan Hạc Đường, Uyển Nghi kín đáo hỏi mẫu thân của mình: "Nương, nương đã bao giờ tắm suối nước nóng với phụ thân chưa?"

Du Tú nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: "Từ khi đến kinh thành thì chưa có lần nào, nhưng trước đây khi ở Lăng Châu đã ngâm suối nước nóng vài lần rồi."

Uyển Nghi ngạc nhiên hỏi: "Ở Lăng Châu có cả suối nước nóng sao?"

Du Tú: "Có chứ, có những gia đình giàu có còn xây luôn trong khuôn viên để có thể tắm lúc nào cũng được đấy. Có nhà còn chuyên xây vài ao tắm nước nóng, lúc ấy dân chúng chỉ cần tiêu tiền là có thể đi vào tắm nước nóng. Khi đó lão thái thái thích ngâm nước nóng nên mùa đông hàng năm tổ mẫu đều sẽ đi cùng với nàng, tổ mẫu còn mang cả ta đi theo. Đáng tiếc lần trước chúng ta trở về là để chuẩn bị tang phục cho lão thái thái, nếu không tổ mẫu chắc chắn sẽ dẫn các con đi tắm nước nóng."

Uyển Nghi nghe vậy thì tiếc đứt ruột, nhưng nàng ấy lại tò mò hơn đối với những việc trước đây của mẫu thân: "Khi đó nương bao nhiêu tuổi ạ?"

Du Tú: "Chắc khoảng năm sáu tuổi. Bởi vì việc tắm suối nước nóng là một việc rất mới lạ nên ta mới luôn nhớ rõ."

Uyển Nghi nghe được thì ánh mắt sáng lên tỏ vẻ hiểu rõ: "Thì ra nương và phụ thân cũng xem như là thanh mai trúc mã."

Nàng biết phụ mẫu của mình được định thân từ lúc còn bé, nhưng từ trước đến nay vẫn nghĩ phụ mẫu mình hồi nhỏ chưa bao giờ gặp nhau, chỉ đợi đến khi lớn thành thân mới biết mặt. Đến bây giờ mới biết hóa ra trước đây hai người có khả năng đã từng cùng nhau tắm suối nước nóng.

Du Tú bị lời của con gái trêu đỏ cả mặt, nàng vội vàng giải thích: "Cũng không phải thường xuyên gặp mặt, chỉ có mấy ngày lễ tết hắn sẽ đến nhà ta tặng lễ. Khi đó ta cũng không hiểu rõ, lúc nào cũng gọi hắn là ca ca đấy."

Uyển Nghi: "Phụ thân lớn hơn nương bốn tuổi, nương không hiểu, chứ phụ thân chắc chắn biết nương là vợ của mình."

Du Tú làm bộ véo mặt của con gái mình. Uyển Nghi cười cười chạy trốn, khi chạy ra khỏi cửa suýt chút nữa đã va phải phụ thân của mình đang đi từ bên ngoài vào.

Trần Bá Tông cũng giống như Trần Đình Giám, đối xử với con trai thì nghiêm khắc, đối xử với con gái vẫn được tính là dịu dàng, y đỡ lấy con gái rồi hỏi: "Con chạy đi đâu đấy?"

Uyển Nghi cáo trạng: "Nương muốn đánh con."

Nói xong câu đó nàng cũng mặc kệ phụ thân, tức tốc lách người bỏ chạy.

Trần Bá Tông không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh người vợ dịu dàng của mình sẽ đánh con trẻ được nên y vừa bước vào phòng đã muốn hỏi thăm.

Gương mặt Du Tú vốn đang đỏ ửng, khi nghe y hỏi thì lại càng đỏ hơn.

Mãi tới ban đêm, khi bị thiếu khanh Đại Lý Tự dùng cách thức thẩm vấn đặc biệt tra hỏi, Du Tú mới xấu hổ kể lại cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con nàng.

Trần Bá Tông:...

Tất cả chuyện này là do lão Tứ khoe khoang gây ra.

Lão Tứ ở Lăng Châu mấy năm trời, chắc chắn đã tắm nước nóng không biết bao nhiêu lần. Vậy mà hiện tại đi cùng với Trưởng Công chúa đến núi Thang tắm nước nóng mấy ngày mà cũng khiến hắn đắc ý khoe khoang với mấy đứa trẻ như vậy.

***

Trần Kính Tông hoàn toàn không biết cha mẹ, anh trai chị dâu cũng như đám cháu trong nhà đang nghĩ gì, canh ba, trời vẫn còn tối hắn đã lay Hoa Dương tỉnh dậy.

Hoa Dương vẫn còn đang ngái ngủ nên còn muốn ngủ thêm chốc lát, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hào hứng của Trần Kính Tông, nàng thầm nghĩ vị Phò mã nhà quê này còn chưa được thấy suối nước nóng bao giờ thì cũng cố gắng dậy sớm được.

Núi Thang cách kinh thành tám mươi dặm, xuất phát sớm một chút, xe ngựa đi nhanh hơn một chút thì đến tầm chạng vạng là họ có thể tới được biệt viện ở núi Thang của cô mẫu.

"Kinh thành thật sự là một nơi địa linh nhân kiệt, còn có cả thứ tốt như suối nước nóng nữa."

Xe ngựa đi thẳng theo con đường phía trước, thỉnh thoảng sẽ có chút xóc nảy. Trần Kính Tông dựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn Hoa Dương khen ngợi.

Hoa Dương chán ra mặt: "Đừng có nói mấy lời như vậy, sẽ khiến chàng trông rất quê mùa, khi quay về cũng đừng có khoe khoang với đồng liêu của chàng đấy, không biết người ta đã tắm biết bao nhiêu lần rồi đâu."

Trần Kính Tông: "Ta là một người không biết chừng mực đến vậy sao? Ngoại trừ thể hiện đúng con người ta trước mặt nàng, ở bên ngoài, những người từng gặp ta đều sẽ cảm thấy ta cũng cao quý không khác gì những người sinh sống ở kinh thành đâu."

Hoa Dương: "Vậy chàng cũng đừng thể hiện con người thật ra trước mặt ta, ta thật sự thích những người quyền quý trong kinh thành hơn."

Trần Kính Tông không nói gì nữa, hắn hơi hếch cằm lên, ánh mắt cũng lạnh hơn.

Hoa Dương: "Không có kẻ quyền quý nào trong kinh thành dám kiêu căng vô lễ như vậy trước mặt ta đâu."

Trần Kính Tông: "Thế nhưng ở bên ngoài họ đều như vậy, kể cả nàng, từ trước đến nay đều dùng lỗ mũi nhìn người khác đấy."

Hoa Dương:...

Nàng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người đều không nói gì nữa, trong xe ngựa cũng quay trở về sự yên tĩnh vốn có, bên ngoài cửa sổ là một khung cảnh mùa đông tiêu điều, gió thổi lạnh thấu xương. Hoa Dương ngắm một lát rồi cũng buông rèm xuống.

Khi Hoa Dương nhìn sang nhìn thấy Phò mã của mình vẫn đang “giả làm kẻ quyền quý”, nàng lấy ra một quyển sách, thế nhưng muốn đọc sách sẽ phải nhấc tay lật, Hoa Dương vẫn muốn cầm lò sưởi ấm áp trong tay hơn.

Nàng đưa quyển sách cho Trần Kính Tông nói: "Chàng đọc cho ta nghe."

Trần Kính Tông: "Ta đang suy nghĩ chính sự, nàng đừng để việc nhỏ này quấy rầy ta."

Nói xong hắn nhắm mắt lại, gương mặt trở nên nghiêm túc.

Hoa Dương không tức giận mà còn thấy buồn cười, nàng cũng muốn xem thử Trần Kính Tông có thể giả vờ bao lâu.

Xe ngựa của Trưởng Công chúa cực kỳ rộng rãi, Hoa Dương nói Trần Kính Tông dịch sang một góc ngồi, còn nàng thì cởi giầy nằm trên sạp nhỏ duy nhất trong xe, đắp chăn xong xuôi, dưới chân còn đặt trên một bình nước ấm, trong tay ôm một cái lò nhỏ.

Xe ngựa thỉnh thoảng xóc nảy một lần, Hoa Dương sáng sớm còn ngủ chưa đủ giấc, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.

Lúc nàng chuẩn bị ngủ đến nơi thì bình nước dưới chân đột nhiên bị ai đó lấy mất, một đôi bàn tay lớn không thành thật sờ vào mắt cá chân của nàng.

Hoa Dương vẫn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng chân thì đá hắn.

Có điều cú đá của nàng không ảnh hưởng gì, ngược lại càng khiến Trần Kính Tông được đà lấn tới, hắn cởi luôn áo khoác ngoài, vén chăn chui vào.

Hoa Dương không dám cử động quá mạnh, sợ phu xe sẽ phát hiện có điều bất thường.

Nàng trừng mắt lấy chăn ngăn cản Trần Kính Tông: "Người quyền quý sẽ không làm ra việc thất lễ trên xe ngựa."

Trần Kính Tông cười nhạo: "Lời này của nàng nói sai rồi, là nam nhân, sẽ không có chuyện không thích làm điều này. Nếu như chưa thành thân, quân tử thật sự còn giả vờ được chứ thành thân rồi thì ai cũng như nhau thôi."

Hoa Dương không tin.

Trần Kính Tông cũng không để ý, sau khi nhấc lò sưởi vướng bận kia, hắn lập tức giữ chặt cổ tay của Trưởng Công chúa.

Hoa Dương nhíu mày.

Trần Kính Tông: "Ta không hề động đậy nhé."

Hắn quả thực không động đậy, thế nhưng xe ngựa xóc nảy, mà một khi đã xóc lên thì hai người sẽ lập tức dán sát vào nhau.

Không bao lâu sau, Phò mã gia vì xe ngựa xóc nảy mà lộ ra một nụ cười, còn Trưởng Công chúa thì đỏ hết cả mặt.