Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 163



Đêm tối om như vẩy mực, quân doanh dưới chân Trường Thành hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi rì rào.

Canh hai, ngoại trừ binh sĩ trực đêm, phần lớn mọi người đều đã ngủ.

Trong doanh trướng của Trưởng công chúa, Hoa Dương nắm chặt tấm áo choàng lụa bên dưới.

Lót giữa chiếc áo choàng lộng lẫy và mặt đất thô ráp của biên quan là một lớp thảm lông cừu dày.

Cho nên, Hoa Dương không thấy khó chịu khi nằm dưới đất, cũng không thấy đêm thu lạnh, nàng chỉ khó chịu một nỗi là đêm nay quá yên tĩnh, tiếng gió bên ngoài quá nhỏ.

Nếu như có người tới gần doanh trướng, nhất định có thể nghe thấy.

“Đủ rồi.” Hoa Dương nói khẽ.

Trần Kính Tông như thể nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, hắn cúi người xuống thì thầm vào tai nàng: “Nàng đuổi ăn mày đấy à?”

Hoa Dương đập vai hắn.

Trần Kính Tông bắt được cổ tay nàng, ghì xuống dưới nền, hắn biết nàng lo lắng điều gì nên cũng cố hết sức không phát ra tiếng động.

Chung quanh tĩnh lặng, Trưởng công chúa thở phào, chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện như vậy không được, hắn chỉ đổi sang cách khác để trêu ghẹo nàng mà thôi.

Hoa Dương bắt buộc phải sử dụng tới sự uy nghi của Trưởng công chúa, yêu cầu hắn: “Ta chỉ cho chàng một khắc đồng hồ thôi, nếu chàng không chịu nghe lời thì về kinh cũng đừng mơ được sung sướng.”

Bên trong trướng tối om như mực, Trần Kính Tông không nhìn thấy rõ mặt nàng nhưng hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của nàng nhất định sẽ là nghiêm mặt, nhíu mày như lúc mới vừa thành thân.

Thế nhưng cũng không hẳn giống, lúc ấy là nàng thực sự phản đối chuyện này còn lúc này nàng chỉ quá căng thẳng, sợ bị người khác biết, sợ hỏng mất thanh danh Trưởng công chúa của nàng.

Dù sao đây cũng là quân doanh, Trần Kính Tông có thích thế nào cũng phải thông cảm với nỗi khó xử của nàng.

Bởi vậy nên, hắn giúp Trưởng công chúa trở mình, che miệng lại giúp nàng.

...

Trước khi bình minh đến, Trần Kính Tông lại đòi hỏi Trưởng công chúa thêm một khắc đồng hồ nữa.

Vì hắn phụng chỉ tới thỉnh tội với Trưởng công chúa nên đêm nay hắn có thể thoải mái ở lại qua đêm trong doanh trướng, không cần lén lút ra về.

Thế nhưng, hắn cũng không thể dậy quá muộn, Khi ngoài trướng lóe lên tia sáng đầu tiên, Trần Kính Tông thức dậy, xoay người, chiếc giường ván ghép dùng khi đi hành quân kêu kẽo kẹt một tiếng.

Hoa Dương bị tiếng động này đánh thức.

Trần Kính Tông ôm nàng từ đằng sau, hôn vai nàng: “Nàng thử xem chân có còn mỏi không, nếu mỏi thì để ta xoa bóp cho nàng.”

Hoa Dương không muốn nhắc tới chủ đề này, thản nhiên nói: “Trước hết, chàng dọn dẹp mặt đất đi đã.”

Trần Kính Tông cười, vén chăn lên ngồi dậy.

Hoa Dương thoáng nằm im rồi xoay người lại xem hắn thu dọn.

Dưới mặt đất vẫn còn y nguyên những thứ sau cuộc vui lúc bình minh, phấn son, gấm đỏ, áo choàng nằm ngổn ngang, Trần Kính Tông giũ thử cổ áo nhưng nếp nhăn ở đó vẫn không hết.

Mặc dù Trưởng công chúa có vô số vàng bạc nhưng những vật nàng dùng tất nhiêu đều là vật nàng yêu thích, đồ mình thích bị làm hư, chắc chắn Trưởng công chúa không vui.

Trần Kính Tông ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ngay hàng mày của nàng nhíu lại.

Hắn cố gắng chữa cháy: “Chỉ cần đem nó đi giặt là sẽ phẳng phiu lại ngay.”

Trần Kính Tông có tật giật mình gấp chiếc áo ấy lại rồi kiểm tra tới chiếc thảm lông cừu.

Vừa nhìn thấy chiếc thảm, Trần Kính Tông suýt nữa thì đã phì cười, phần lông cừu ở giữa bị đè phẳng, chỗ hắn quỳ gối hằn thành hai khối hình tròn.

“Cái này cũng phải đem đi giặt.”

Bất kể Trưởng công chúa có nhìn thấy hay không, Trần Kính Tông vẫn vội vàng cuộn tấm thảm lại.

Hoa Dương quay lưng đi, khỏi nhìn cho khỏi bực mình!

...

Sau khi trời sáng, Nguyên Hựu Đế tới thăm tỷ tỷ bị mỏi chân vì leo Trường Thành.

Sau một đêm nằm nghỉ, chân Hoa Dương lại càng đau hơn, đây là triệu chứng bình thường của những người lâu ngày không vận động bỗng nhiên lại phải vận động cường độ cao, may là chỉ có lúc đứng lên, ngồi xuống là cần người dìu, còn lại thì nếu đi chậm, nàng vẫn có thể đi được.

Điều khiến Nguyên Hựu Đế yên tâm nhất là, có vẻ như việc phò mã chịu đòn nhận tội rất hữu dụng, lúc này tỷ tỷ đã quên bẵng chuyện giận dỗi tối qua, đối xử ôn hoàn với Hoàng đế y như trước.

“Hôm nay tỷ tỷ có muốn đi xem diễn tập nữa không?”

Lúc ăn sáng, Nguyên Hựu Đế hỏi.

Hoa Dương: “Mọi người đi đi, ta đi dạo chơi xung quanh.”

Địa điểm diễn tập hôm nay nằm giữa sườn núi, Hoa Dương không thể trèo nổi nhưng nàng cũng không thể ngồi chơi trong doanh trướng. Tối qua, Trần Kính Tông ngủ lại đây, nếu như hôm nay nàng không đi ra ngoài, người hiểu chuyện thì biết là nàng leo Trường Thành mệt nhưng người nào không biết thì chẳng biết họ sẽ nghĩ gì.

Nguyên Hựu Đế muốn phò mã ở lại chăm sóc cho tỷ tỷ.

Hoa Dương ghét bỏ nói: “Không cần, để chàng đi theo đệ đi, giờ ta không thích nhìn thấy chàng.”

Bấy giờ Nguyên Hựu Đế mới hiểu ra, hóa ra tỷ tỷ chỉ tha thứ cho mình nhưng vẫn còn đang giận phò mã!

Thế là, Trần Kính Tông tiếp tục đi theo thánh giá xem quân lính ở biên cương diễn tập, Hoa Dương ngồi xe ngựa đi dạo chơi các thôn xóm xung quanh, tìm hiểu phong tục tập quán, tình hình đời sống của người dân.

Dân chúng thấy Trưởng công chúa tới, mọi người vừa cung kính lại vừa nhiệt tình, Hoa Dương hỏi chuyện một vài người phụ nữ và trẻ con, bọn họ biết gì đều nói hết cho nàng biết.

Có một số tướng sĩ Vệ Sở hà hiếp dân chúng, vơ vét tiền tài, bắt nạt gái trai nhưng ở Kế Trấn, do kỷ luật quân đội nghiêm khắc nên bất kể là các Chỉ huy sứ, Thiên hộ, Bách hộ hay các binh sĩ cao lớn dưới quyền họ đều chưa từng quấy nhiễu dân lành. Đương nhiên, ngày xưa cũng có người làm vậy nhưng từ khi Tần Nguyên Đường dùng quân pháp nghiêm trị mấy kẻ cầm đầu thì sau này không còn xảy ra chuyện như vậy nữa.

Hễ nhắc tới Tần Đại tướng quân là dân chúng đều khen không ngớt lời, thậm chí có những người phải xa quê vì chiến tranh loạn lạc, sau khi biết tin Tần Nguyên Đường làm Tổng binh ở Kế Trấn, bọn họ bèn quay về.

Hoa Dương nhìn những gương mặt chất phác ấy, càng thêm kính trọng Tần Nguyên Đường.

Đương nhiên, Tần Nguyên Đường có thể yên tâm luyện binh ở Kế Trấn cũng là nhờ công cha chồng nàng tín nhiệm và ủng hộ.

Hoa Dương nghỉ ngơi ba ngày, chân đã gần như khỏi hẳn. Ba ngày diễn tập cuối cùng nàng đều xem hết, không bỏ lỡ buổi nào.

Mùng sáu tháng chín, thánh giá trở về thành Kế Châu, hai tỷ đệ Hoa Dương tiếp tục ở tại dịch quán trong thành.

Tại dịch quán, Trần Kính Tông được ở cùng với Hoa Dương nhưng mãi hoàng hôn bọn họ mới tới đây, trên đường đi lại không thể chuẩn bị bất kỳ điều gì nên đêm nay bắt buộc phải ngủ đàng hoàng.

Ba ngày nữa, thánh giá sẽ về kinh, kế hoạch của Hoa Dương cũng không thể trì hoãn thêm được nữa.

Đợi Trần Kính Tông tắm rửa xong lên giường nằm, Hoa Dương nói với hắn: “Nếu như chàng tỷ thí với Tần Kỷ một lần nữa thì chàng có nắm chắc phần thắng không?”

Trần Kính Tông: “Nếu dốc toàn lực thì khó có thể nói trước được điều gì, có lẽ cơ hội là năm mươi năm mươi nhưng với tính cách của Tần Đại tướng quân thì chắc hẳn cuối cùng Tần Kỷ sẽ nhường ta.”

Hoa Dương cười.

Trần Kính Tông chính là vậy, kiêu ngạo thì kiêu ngạo đấy nhưng không tự cao tự đại, không thổi phồng bản thân để lấy lòng nàng.

“Vậy nếu như để chàng đánh với Tần Đại tướng quân thì chàng nắm chắc được mấy phần thắng?” Hoa Dương lại hỏi.

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, nói: “Chưa đánh thử bao giờ thì khó nói lắm nhưng Đại tướng quân có kinh nghiệm dày dặn, chắc hẳn ta sẽ thua.”

Mặc dù tự nhận bản thân không có phần thắng nhưng Trần Kính Tông không hề tỏ thái độ e sợ hay lùi bước, trái lại còn rất khao khát được đánh với Tần Nguyên Đường một trận.

Hoa Dương nói thẳng: “Chắc hẳn chàng cũng đã nhận ra rồi. Tần Đại tướng quân quá tôn sùng phụ thân, như vậy không tốt cho ông ấy và Trần gia, phụ thân cần phải tránh hiềm nghi, không thể gặp riêng ông ấy, ta muốn nói chuyện với ông ấy.”

Nàng chỉ nói như vậy thôi, Trần Kính Tông đã hiểu rồi: “Được, vậy ngày mai ta sẽ đánh với ông ấy một trận để mình bị thương, như vậy ông ấy sẽ phải qua đây thăm ta.”

Đây đúng là ý của Hoa Dương, Trần Kính Tông thông minh và ăn ý khiến nàng rất vui nhưng cũng hơi lo lắng.

Khổ nhục kế thì sẽ phải chịu khổ, bị thương nhẹ quá thì không đáng để Tần Nguyên Đường phải qua thăm còn bị nặng…

Trần Kính Tông vuốt hàng mày của nàng: “Ta còn chưa bị thương mà nàng đã đau lòng rồi sao?”

Hoa Dương cụp mắt, dặn dò: “Tóm lại, chàng phải tự biết chừng mực, đừng để bị thương tới gân cốt.”

Trần Kính Tông chạm ngón tay vào lông mi của nàng: “Nàng hao tâm tổn trí như vậy là vì phụ thân, vì Trần gia bọn ta hay là vì Tần Đại tướng quân, vì đệ đệ của nàng?”

Hoa Dương: “Vì tất cả cũng là vì bản thân ta.”

Nếu hiền thần lương tướng vững mạnh thì đương nhiên triều đình của đệ đệ cũng vững vàng, quốc thái dân an, nàng là Trưởng công chúa cũng yên tâm, không có gì phải lo nghĩ.

Trần Kính Tông sờ chóp mũi của nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng vừa thương tiếc nhưng cũng lại lấy làm may mắn.

Hôm sau, Trần Kính Tông tới gặp Nguyên Hựu Đế vào giờ Mão như thường lệ, sau khi biết Nguyên Hựu Đế không cần hắn làm gì, hắn bèn xách cây thương được đúc bằng thép cứng do tiên đế ban tặng đi gặpTần Kỷ để luận bàn.

Tần Kỷ nhìn thấy hắn đem theo thương là biết ngay Trần Kính Tông thật sự quyết tâm tỷ thí. Tần Kỷ không sợ, sai người đi lấy cho hắn ta cây thương đầu hổ hắn ta vẫn thường dùng.

Với tư cách là trưởng tử của Tần Đại tướng quân, đương nhiên cây thương đầu hổ của Tần Kỷ không thể nào là loại tồi. Tần Đại tướng quân không thích vàng bạc châu báu nhưng lại thích các binh khí lợi hại, sao có thể bạc đãi con mình.

Hai người sóng vai nhau đi tới võ trường.

Bọn họ còn chưa tới nơi thì đã có người vội vã chạy đi báo tin cho Nguyên Hựu Đế: “Hoàng thượng, phò mã thách đấu với Tần đại công tử, sắp bắt đầu đánh rồi!”

Lúc này, Trần Đình Giám và Tần Nguyên Đường đều đang ở bên cạnh Nguyên Hựu Đế, nghe vậy, Trần Đình Giám lập tức quở trách nhi tử nhà mình là đồ nghiệt tử, ngoan cố, coi trời bằng vung.

Nguyên Hựu Đế không thích nghe nên nói xen lời: “Văn có thi văn thì võ cũng có thi võ, phải luận bàn thì mới có thể học hỏi sở trường của nhau, mới có ích cho bản thân mình, tiên sinh học sâu hiểu rộng chẳng lẽ lại không biết đạo lý này hay sao?”

Hà Thanh Hiền: “Đúng vậy, người trẻ tuổi kết bạn bằng võ là một việc đáng khen ngợi. Sao Trần Các lão lại gọi đấy là thất lễ? May mà ông là văn nhân, nếu không lỡ có ai tìm ông luận bàn, không khéo lại bị ông mắng thầm một trận trong lòng cũng nên.”

Trần Đình Giám:...

Mới đầu Tần Nguyên Đường cũng định trách nhi tử nhà mình không khiêm nhường nhưng thấy Trần Các lão mở miệng trước bị Nguyên Hựu Đế và Hà Các lão quở trách đỏ mặt nên ông ấy là quan võ phải vội vàng đổi giọng, cười khuyên Trần Các lão không cần để tâm, chỉ là luận bàn thôi mà, đây là chuyện hết sức bình thường trong quân đội.

Chẳng lẽ Trần Đình Giám lại không biết tập tục luận bàn của võ giả hay sao?

Vấn đề là, ông ấy cảm thấy lão Tứ khiêu chiến với Tần Kỳ là vì Trưởng công chúa khen Tần Kỷ nên lão Tứ không vui.

Nguyên Hựu Đế cũng nghĩ như vậy, sợ thành ra to chuyện nên lập tức dẫn người tới võ trường.

Hoa Dương cũng đã nhận được tin, tới khi nàng tới được võ trường thì Trần Kính Tông và Tần Kỷ đã giao thủ được mấy chục hiệp.

Nàng từng thấy Trần Kính Tông chỉ huy Tả vệ Đại Hưng đoạt giải quán quân trong cuộc thi võ nghệ, từng thấy vết thương trên chiến trường còn lưu lại trên người Trần Kính Tông nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy hắn đánh nhau với người ta.

Binh sĩ bình thường không giỏi thương pháp nên khi luận bàn chỉ biết đọ xem ai khỏe hơn, không có gì đặc sắc đáng xem.

Trần Kính Tông và Tần Kỷ đều là nhân tài trẻ tuổi trong số các quan võ, hai người bọn họ luận bàn với nhau, thân hình di chuyển như gió, bóng thương loang loáng như rồng bay, chỉ mới một lát, hai người đã đánh từ đầu võ trường bên này sang đầu võ trường bên kia, lúc công lúc thủ, tình thế chuyển biến rất nhanh.

Hoa Dương không biết mình nên nhìn hai cây thương trong tay họ hay nên nhìn mặt Trần Kính Tông.

Mọi người bị màn tỷ thí đặc sắc trên võ trường hấp dẫn, hầu như không ai để ý thấy Trưởng công chúa âm thầm siết chặt tay, ánh mắt nàng luôn luôn dõi theo một mình phò mã.

Chỉ có Thích Cẩn là kín đáo liếc nhìn nàng mấy lần.

“Choang” một tiếng, một cây trường thương bị hất bay lên trời, bay xéo qua võ trường, cắm vào mảnh đất trống không người.

Cùng lúc đó, mũi thương của Trần Kính Tông vừa vưa dừng lại ngay trước ngực Tần Kỳ.

Tần Kỷ cười khổ: “Ta thua rồi.”

Trần Kính Tông đánh sảng khoảng nên không để bụng chuyện vừa rồi đối phương lén nhường mình.

Hắn xoay trường thương trong tay, cuối cùng đuôi thương chạm đất, đầu thương chỉ lên trời.

Trần Kính Tông cầm thương đứng nhìn thẳng vào Tần Nguyên Đường đang cười cổ vũ phò mã: “Nể trọng uy danh của Đại tướng quân đã lâu, không biết liệu có thể chỉ giáo một chút được không?”

Tần Nguyên Đường bỗng nhiên bị gọi tên:...

Trần Đình Giám lại muốn mắng con trai nhưng nghĩ tới chuyện Nguyên Hựu Đế mới trách mình vì chuyện này, Trần Đình Giám mím chặt môi, nhìn về phía Hoàng đế trẻ tuổi để hỏi ý.

Võ nghệ của Nguyên Hựu Đế có hạn, hơn nữa vừa rồi hai người Trần, Tần lại đánh nhau rất sảng khoái, Hoàng đế theo dõi bất giác cũng hồi hộp theo, hoàn toàn không hề phát hiện ra Tần Kỷ cố ý để lộ sơ hở cho Trần Kính Tông đánh nên lúc này đây, bóng dáng cao lớn oai phong của tỷ phu khơi dậy sự ngưỡng mộ và yêu thích trong lòng Nguyên Hựu Đế!

Nguyên Hựu Đế yêu mến tỷ phu nên không cho rằng tỷ phu khiêu khích Tần Nguyên Đường là sai.

Hoàng đế trẻ tuổi không sợ làm to chuyện, quay qua nhìn Tần Nguyên Đường.

Tần Nguyên Đường hiểu ý, dù sao ông ấy cũng là võ tướng dũng mãnh, ông ấy cất giọng sang sảng: “Được, vậy mạt tướng xin được luyện tay với phò mã một chút!”

Nhi tử nhường phò mã là chuyện cần thiết nhưng với tên tuổi và kinh nghiệm của ông ấy, nếu như để thua một tiểu bối thì sau này làm sao thống lĩnh nổi tam quân?

Trước khi lên đài, Tần Nguyên Đường đánh mắt ngầm tỏ ý với Trần Đình Giám.

Trần Các lão, lát nữa ngài đừng trách mạt tướng không nể mặt phò mã đấy!