Võ đài Hoàng gia rất lớn, Cảnh Thuận đế và những người khác ở trên đài cao có thể nhìn thấy những binh sĩ phía dưới, nhưng nếu những binh sĩ dùng giọng điệu bình thường nói chuyện, đừng nói đến Cảnh Thuận đế, ngay cả những Chỉ huy sử đứng gần hơn như Trần Kính Tông cũng không nghe rõ.
Tình hình tỷ thí đã có những thay đổi lớn so với những năm trước, đội trưởng của Cẩm Y Vệ Tề Hạo nhìn đội trưởng của Tiền vệ Kim Ngô, Tả vệ Vũ Lâm trong cùng một hàng, rồi nhìn Chỉ huy sử Lưu Thủ bên ngoài vòng tròn, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở hai trận trước, Cẩm Y Vệ đã giành được năm mươi ba điểm, cho dù trận này nhường năm Vệ Sở đối diện, Cẩm Y Vệ không còn một ai, điểm số cuối cùng chắc cũng chỉ thấp hơn Tả vệ Đại Hưng.
Nhưng bọn họ là Cẩm Y Vệ, từ trước đến nay luôn đứng đầu, đứng thứ hai cũng rất mất mặt, mặt mũi của Cẩm Y Vệ không sao, nhưng còn mặt mũi của hoàng thượng?
Tề Hạo muốn tiếp tục giành vị trí đầu tiên, nhưng vấn đề là, hắn không hề nắm chắc có thể lấy ít thắng nhiều hay không! Hỗn chiến đấu tay đôi, cũng giống như chiến đấu cận chiến trên chiến trường, không có bất kỳ quy tắc nào, chiến đấu bằng vũ lực, chiến đấu bằng quân số! Liên minh năm Vệ Sở đều là những người gầy nhỏ như Cao Đại Tráng cũng bỏ đi, nhưng bốn mươi chín người còn lại có lẽ không phải là người chạy nhanh nhất, kỹ thuật bắn cung cũng không phải giỏi nhất, nhưng họ đều là nam tử hán cao, lớn, cường tráng! Suy cho cùng tiêu chuẩn tuyển chọn binh sĩ của hai mươi sáu Vệ Sở là ở đấy!
Để đảm bảo an toàn, hắn có nên lôi kéo Tả vệ Đại Hưng không?
Chỉ cần tiêu diệt liên minh năm Vệ Sở, rồi nhường Tả vệ Đại Hưng, Tiền vệ Kim Ngô, Tả vệ Vũ Lâm tranh hạng hai, Cẩm Y Vệ có thể tiếp tục đứng ngoài cuộc!
Tề Hạo nhìn chằm vào Tần Uy, hắn dù gì cũng thuộc Cẩm Y Vệ, nhãn lực rất tốt, sớm đã nhìn ra thân phận đội trưởng Tả vệ Đại Hưng của Tần Uy.
Lúc này, đội trưởng Tiền vệ Kim Ngô mở lời: "Các huynh đệ Cẩm Y Vệ yên tâm, hai Vệ bọn ta dù phải liều mạng, cũng sẽ cứu lấy các ngươi!"
Lời của hắn, không chỉ hai mươi người của Cẩm Y Vệ, Tả vệ Vũ Lâm nghe thấy, mà các binh sĩ của năm Vệ Sở đối diện cũng đều nghe thấy!
Liên thủ đánh các Vệ Sở khác không sao, đánh vừa hả giận vừa sảng khoái, nhưng đối diện có Cẩm Y Vệ…
Nhìn đội trưởng của Cẩm Y Vệ, rõ ràng đang ra hiệu với Tần Uy!
Nhân lúc lòng quân sắp lung lay, Tần Uy bóp chặt tay, cười lớn nói: "Các huynh đệ, đại nhân bọn ta đã nói, chỉ cần năm Vệ Sở chúng ta có thể thắng, ngài sẽ là mời chúng ta uống ba bữa liên tiếp!"
Các binh sĩ của năm Vệ Sở mắt sáng lên, trong lòng cũng nhẹ nhõm, nghe vậy, phò mã gia không sợ đắc tội Cẩm Y Vệ, mọi chuyện có phò mã gia lo liệu, bọn họ còn băn khoăn gì chứ?
Hoàn toàn không còn cơ hội để xây dựng chiến thuật, năm mươi người Tần Uy dựa theo chiến thuật đã thương lượng từ trước, ba mươi người xông ra trước, lần lượt cản từng đối thủ, hai mươi binh sĩ còn lại trong đó có Cao Đại Tráng thì chia thành năm nhóm, ngẫu nhiên chọn năm cặp binh sĩ đã đánh cùng nhau, vây quanh cùng đẩy ra mép ngoài vòng tròn, sau đó đẩy binh sĩ không thuộc liên minh của năm Vệ Sở ra!
Ở chỗ hai người giao chiến, lấy binh sĩ của Cẩm Y Vệ làm ví dụ, có lợi hại tới đâu, muốn kéo đối thủ từ giữa vòng tròn ra bên ngoài vòng tròn, đều cần một khoảng thời gian nhất định, cộng thêm đối thủ này không thành thực kêu mình kéo, tranh đi tranh lại, những người khác của liên minh năm Vệ Sở tới rồi, phút chốc biến thành cục diện năm sáu người đánh một người Cẩm Y Vệ.
Cứ như vậy, số người còn lại trong tam Vệ của Cẩm Y Vệ càng ngày càng ít, liên minh ngũ vệ thì lại không hề tổn thất người nào.
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ chỉ còn lại có năm người, Tề Hạo - người đang bị Tần Uy thống lĩnh sáu người cùng đánh vai, chân lo lắng, nhỏ giọng mắng: “Hoàng Thượng đang xem ở kia, ngươi tốt xấu gì cũng nên để lại ba người cho Cẩm Y Vệ bọn ta!”
Tần Uy: "Chúng ta đang thi đấu võ nghệ, Cẩm Y Vệ các người muốn giành vị trí đầu tiên, trở về luyện binh chăm chỉ, lần sau tiếp tục tranh à!”
Nói xong, hắn hét lên một tiếng, Tề Hạo liền bị ném ra ngoài vòng tròn!
Ở bên phía Chỉ huy sử, Lưu Thủ - người đã nhìn thấy cảnh này trong tầm mắt, chớp mắt mấy lần.
Lục Vọng Sơn lắc đầu, chế nhạo Trần Kính Tông: "Phò mã tinh thần chiến đấu hừng hực, chĩa kiếm vào thủ lĩnh, còn không để lại mặt mũi cho Lưu đại nhân ha.”
Trần Kính Tông: "Hoàn toàn dựa vào người đông đánh mạnh, ăn gian mà thôi, nếu đấu riêng, ai cũng không phải là đối thủ Cẩm Y Vệ. Giống như hai ván trước, Cẩm Y Vệ là người đầu tiên, giống như hai trận trước đó, Cẩm Y Vệ đều đứng đầu, có thể thấy Lưu đại nhân rất nghiêm khắc đối với việc huấn luyện Cẩm Y Vệ. Hôm nay nếu ta may mắn giành được hạng nhất, cũng là vì được Lưu đại nhân chỉ điểm lúc còn ở trong Cẩm Y Vệ, mưa dần thấm lâu học được rất nhiều bản lĩnh.”
Khi nói hắn hành lễ sư trò với Lưu Thủ.
Lời nói của hắn, tuy có vẻ như tâng bốc Lưu Thủ, nhưng từng câu đều là sự thật, năm Vệ Sở trước mắt thực sự là dựa vào số đông mà thắng, Trần Kính Tông cũng đúng là đã ở ba năm dưới trướng Lưu Thủ của Cẩm Y Vệ.
Sự tâng bốc khiến người khác tín phục như vậy, càng khiến người khác thoải mái.
Lưu Thủ mỉm cười, bước tới đỡ Trần Kính Tông dậy, vui vẻ nói: "Tre già măng mọc, bọn ta đã già rồi, Vệ Sở có nhân tài tướng lĩnh trẻ tuổi như phò mã, Thích đại nhân xuất hiện, là phúc của triều đình, phúc của bách tính.”
Trần Kính Tông, Thích Cẩn cùng nói: “Quá khen”.
Thời gian nói chuyện của các Chỉ huy sử, hỗn chiến trong vòng tròn đã kết thúc, chỉ còn lại năm mươi binh sĩ của Liên minh năm Vệ Sở.
Trên đài cao, Cảnh Thuận đế không hề quan tâm đến cảnh “Toàn quân bị diệt” của Cẩm Y Vệ, ông càng hiếu kỳ Trần Kính Tông sẽ sắp xếp những ứng cử viên cuối cùng cho “hai mươi sáu người” như thế nào. Rất dễ thấy, liên minh trận này Tả vệ Đại Hưng là trụ cột, nếu không có phò mã Trần Kính Tông gánh vác, các Chỉ huy sử, binh sĩ khác sẽ không dám đắc tội Cẩm Y Vệ, cho nên, việc Trần Kính Tông giữ cả mười người của Tả vệ Đại Hưng, cũng là hợp tình hợp lý.
Ở giữa sân, Tần Uy yêu cầu Cao Đại Tráng nói một con số trong đầu ra, sau đó yêu cầu người của bốn Vệ Sở khác đoán, mỗi Vệ Sở đều cử một người ra trước, nếu bốn người đầu tiên không ai đoán đúng, tiếp tục tới bốn người khác.
Rất nhanh, một người của Tế Dương Vệ đã đoán đúng.
Tần Uy nói: “Hai người bọn họ không cần tỷ thí, bốn mươi tám người chúng ta, chọn đối thủ ở các Vệ Sở khác nhau, hai mươi tư đấu hai mươi tư, thắng thua hoàn toàn dựa vào bản lĩnh, thế nào? "
Đội trưởng của bốn Vệ Sở khác đều rất vui vẻ, mặc dù để người gầy yếu nhất như Cao Đại Tráng được lợi thế, nhưng Tả vệ Đại Hưng bằng lòng làm vậy, đã rất công bằng rồi!
Bốn mươi tám binh sĩ vì để thay Vệ Sở bên mình tranh suất, đánh rất gắng sức, giống như liều mạng trên chiến trường vậy, có người nửa thân trên đều bị đẩy ra ngoài, vẫn cứng rắn cúi xuống, hất đối thủ đứng đứng ở phía sau hất từ đỉnh đầu ra ngoài! Còn có binh sĩ sống chết ôm chặt đối phương, thà chết chung cũng
không muốn đối phương ở trong vòng tròn!
Tuy số người ít hơn rất nhiều so với hỗn chiến hai trăm sáu mươi người lúc mới bắt đầu, nhưng phương thức đấu tay đôi liều mạng này, lại càng nhìn ra được quyết tâm thà chết không bỏ cuộc của binh sĩ!
Cao Đại Tráng không muốn đứng yên, khăng khăng muốn đánh nhau với binh sĩ của Tề Dương Vệ.
Một người cao lớn, một người gầy yếu, binh sĩ của Tề Dương Vệ nể tình có sự dẫn dắt của phò mã gia không dùng toàn lực, bị Cao Đại Tráng đánh mấy lần, đợi khi hắn phản công, Cao Đại Tráng liền chạy, đối thủ dừng lại, Cao Đại Tráng lại khiêu khích, đùa đến mức mà Cảnh Thuận đế vừa lắc đầu vừa cười.
Cuối cùng, khi vòng tròn chỉ còn lại hai mươi sáu người, trận tỷ thí thứ ba cũng tuyên bố kết thúc.
Tả vệ Đại Hưng bao gồm cả Cao Đại Tráng, còn lại tổng cộng sáu người, tính ba mươi điểm, cộng với hai mươi điểm của trận thứ nhất thi chạy, hai mươi điểm của trận thứ hai bắn cung, tổng cộng là bảy mươi điểm, đứng thứ nhất!
Cẩm Y Vệ đứng thứ hai với năm mươi ba điểm.
Tế Dương Vệ từng đứng cuối cùng, bởi vì trận cuối cùng còn lại sáu người, điểm của trận bắn cung cũng tạm ổn, đứng thứ ba với năm mươi mốt điểm!
Ba Chỉ huy sử đứng đầu dẫn theo mười binh sĩ của bên mình, cùng nhau lên đài cao gặp thánh thượng.
Lúc bọn họ còn đang đi về phía này, Lâm Quý phi khẽ cao giọng, cười nói với Thích hoàng hậu: “Phò mã bản lĩnh giỏi, Tả vệ Đại Hưng thậm chí còn thắng cả Cẩm Y Vệ của hoàng thượng, kỳ tài như vậy, chẳng trách được nương nương chọn, làm phò mã của Hoa Dương.”
Thích hoàng hậu nhẹ nhàng nói: "Vệ sở thiên hạ đều thuộc về hoàng thượng, sao lại phân chia như vậy, nếu toàn bộ Vệ Sở có thể ngang tài ngang sức với Cẩm Y Vệ, hoàng thượng chắc là trong mơ cũng cười tỉnh.”
Bà mỉm cười nhìn Cảnh Thuận đế.
Cảnh Thuận đế cũng nghĩ vậy, ông rất xem trọng Cẩm Y Vệ, nhưng lại càng muốn các Vệ Sở khác cũng có thể huấn luyện ra binh nhiều tướng rộng.
Lâm quý phi:...
Uyển Nghi lén cào vào lòng bàn tay của Tứ thẩm công chúa.
Hoa Dương chỉ cười không nói, luận về đấu khẩu, công chúa Nam Khang nói không lại nàng, Lâm quý phi lại càng là tướng bại dưới tay hoàng hậu.
Trần Kính Tông và những người khác đã tới, vì giành được hạng nhất, Tả vệ Đại Hưng đi ở trước.
Trần Kính Tông nhìn thẳng, nhưng không nhìn về phía Hoa Dương.
Hoa Dương thoải mái nhìn phò mã của mình, dù sao vào lúc này, tất cả mọi người trên đài cao hầu như đều đang nhìn Trần Kính Tông, có người vẻ mặt thích thú, có người không biểu lộ gì, có người ẩn giấu suy nghĩ.
Mọi người trong lòng đều biết rõ, Cẩm Y Vệ đứng thứ hai nghĩa là hoàng thượng mất hào quang, điểm số cao của Tế Dương Vệ cũng nhờ có công lao của Tả vệ Đại Hưng, cũng không đáng để khoe khoang.
Cảnh Thuận đế cũng chỉ khen Trần Kính Tông: "Phò mã có cách luyện binh, có dũng có mưu, khiến Tả vệ Đại Hưng từ đứng cuối trở thành đứng đầu, nếu mỗi Vệ Sở đều có tướng tài như ngươi, trẫm có thể kê cao gối ngủ.”
Trần Kính Tông chắp tay cúi mắt, cung kính nói: "Hoàng thượng quá khen rồi, thần không dám nhận, nếu không phải lúc đầu người điều thần tới Cẩm Y Vệ, để thần có cơ hội học hỏi Lưu đại nhân, thần có lẽ vẫn chỉ là một tiểu tử nhỏ nhoi, còn về trận tỷ thí thứ ba hôm nay, thần dựa vào mánh khoé để thắng là nhiều, cũng chỉ có thể dùng một lần ở năm nay mà thôi.
Cảnh Thuận đế nhìn đứa con rể này càng vừa mắt, không chỉ có quyết tâm dũng khí của võ quan trẻ tuổi, mà còn điềm đạm khiêm tốn, không vì nhất thời thắng lợi mà tự mãn.
"Thắng chính là thắng, nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì." Cảnh Thuận đế tâm tình rất tốt, những năm trước Cẩm Y Vệ thắng, cũng ông cũng chưa từng ban thưởng.
Trần Kính Tông từ chối không dám nhận.
Cảnh Thuận đế suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu ngươi không thiếu gì, thì hãy thưởng cho mỗi binh sĩ của Tả vệ Đại Hưng phát chút tiền thưởng đi, trẫm hy vọng bọn họ tiếp tục chăm chỉ luyện tập, tương lai lấy được càng nhiều hạng nhất.”
Trần Kính Tông dẫn mười người Tần Uy quỳ xuống: "Tạ long ân của hoàng thượng, thần tuyệt đối không dám lơ là!"
Cảnh Thuận đế gật đầu, nói riêng với Cao Đại Tráng: "Trẫm thấy tài bắn cung của ngươi không tệ, vì bệnh mà trì trệ thật đáng tiếc, nhân đây đi một chuyến tới thái y viện, bảo vài thái y xem cho ngươi, nếu cần dùng thuốc, trẫm sẽ cho ngươi tiền thuốc, cho tới khi ngươi khỏi bệnh.”
Cao Đại Tráng bật khóc, quỳ xuống đất đập đầu mấy lần, may mà Mã công công kịp thời đỡ hắn dậy, nếu không thì sứt đầu mẻ trán rồi! Thưởng cũng thưởng rồi, Cảnh Thuận đế dẫn hoàng tử đến phía trước trung tâm đài cao, tiếp tục nói vài lời khích lệ với hai mươi ba Chỉ huy sử, hơn hai trăm binh sĩ bên dưới, tổng kết lại chính là: “Ngay cả Tả vệ Đại Hưng từng đứng cuối có thể chạy thứ bảy, bắn thứ bảy, tổng điểm hạng nhất, binh sĩ các ngươi nền tảng rõ ràng mạnh hơn bọn họ, sau này luyện tập chăm chỉ, tỷ thí lần sau nhất định sẽ lại vượt qua Tả vệ Đại Hưng, trẫm mỏi mắt mong chờ!”
Các Chỉ huy sử, binh sĩ: …
Phía sau hai phụ tử Hoàng gia, Trần Kính Tông và những binh sĩ khác cung kính đứng trang nghiêm hướng mặt về phía lưng của đế vương, thái tử.
Công chúa Nam Khang lén lút nhìn Trần Kính Tông, sau khi trải qua chuyện Mạnh Diên Khánh bị Trần Kính Tông đánh vào đêm Trung thu, Công chúa Nam Khang có chút suy nghĩ lệch lạc, cảm thấy Trần Kính Tông có phải có ý với nàng ta không, hôm nay Trần Kính Tông cực kỳ xuất chúng, công chúa Nam Khang càng cảm thấy Trần Kính Tông anh tuấn, nổi bật, chỗ nào cũng mạnh hơn Mạnh Diên Khánh.
Nhưng phò mã tốt như vậy, tại sao không đến lượt nàng ta?
Công chúa Nam Khang càng ngưỡng mộ Trần Kính Tông, thì càng đố kỵ với Hoa Dương, chỉ nghĩ tới người mà Trần Kính Tông thích có thể là nàng ta, công chúa Nam Khang không tránh khỏi cảm thấy đắc ý.
Cảnh Thuận đế nói xong, dẫn thái tử xuống.
Sau bọn họ, là Thích hoàng hậu và những nữ thân quyến thân phận tôn quý.
Trần Kính Tông và những người khác đứng cúi đầu, đợi cùng đi với các đại thần khác trên đài.
Công chúa Nam Khang đi phía sau Hoa Dương, Uyển Nghi, khi đi ngang qua Trần Kinh Tông, nàng ta dừng lại, cười tươi như hoa khen ngợi: “Hôm nay tỷ phu phong thái quá, tỷ tỷ ta đây thấy, cũng mừng thay cho muội muội Hoa Dương."
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng ta, sau đó cúi mắt, dùng giọng chỉ có Hoa Dương, Uyển Nghi và công chúa Nam Khang có thể nghe thấy nói: "Thì ra người là công chúa Nam Khang, lúc nãy thần nhìn nhầm, còn tưởng là quý phi nương nương.”