Mặc dù buổi diễn võ tỷ thí đã kết thúc, nhưng còn một số chuyện còn chờ Trần Kính Tông đi làm.
Trước tiên, hắn đưa Cao Đại Tráng tới Thái Y Viện.
Mấy vị thái y đã nhận được khẩu dụ của Cảnh Thuận đế, bình thường họ chỉ xem bệnh cho Hoàng đế và nhóm phi tần, quý nhân mà thôi, giờ đây toàn bộ đều tụ tập tới trước mặt Cao Đại Tráng.
Sau khi vọng, văn, vấn thiết, các thái y nhất trí cho rằng, Cao Đại Tráng bị "anh bệnh", dân gian còn gọi là "bướu cổ".
Trần Kính Tông nhìn về phía cổ của Cao Đại Tráng.
Cao Đại Tráng cũng sờ lên cổ của mình, buồn bực nói: "Nhưng mà cổ của ta có to lắm đâu."
Thái y: "Thật ra biểu hiện thông thường của Anh bệnh là cổ lớn, nhưng không có nghĩa là ai bị bệnh này cổ họ đều to cả, cũng bởi vì cổ của cậu không to ra, cho nên quân y và lang trung bên ngoài mới không nghĩ đến Anh bệnh, làm chậm trễ việc điều trị cho cậu."
Đôi mắt Cao Đại Tráng lóe lên hy vọng: "Vậy ta có thể trị hết bệnh được không?"
Thái y gật gù: "Vấn đề của cậu không quá mức nghiêm trọng, hơn nữa sức khỏe của cậu tốt, cứ điều dưỡng và ăn kiêng theo phương thuốc chúng tôi kê, đợi lát nữa ta sẽ dặn dò thêm cho cậu, chỉ cần nửa năm là có thể khôi phục rồi."
Cao Đại Tráng vừa nghe thì kích động đến mức vội quỳ xuống dập đầu với mấy thái y.
Thái y vừa dặn dò kia hoảng hốt nâng cậu ta dậy, cười nói: "Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Hoàng thượng, nếu không có thiên ân cuồn cuộn đó, chúng ta cũng không thể gặp cậu thì sao có thể giúp được đây."
Cao Đại Tráng lập tức chạy ra khỏi Thái Y Viện, quay về phía Càn Thanh cung dập đầu chín cái.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Cao Đại Tráng quay đầu lại, nhìn thấy Chỉ huy sứ đại nhân của mình, hắn lại muốn dập đầu thêm mấy cái.
Nếu như không nhờ có Chỉ huy sứ đại nhân không chê bai hắn, cho hắn có cơ hội tỷ thí, còn đưa diệu kế để trở thành người đứng đầu Đại Hưng tả vệ, Hoàng thượng cũng sẽ không thương hại một tiểu binh như hắn.
Trần Kính Tông bước tới một bước, kéo người nọ trán đã lấm lem máu lên, không vui nói: "Đập cái gì mà đập, nếu dập đầu sinh bệnh thì cố chữa khỏi cái cổ để làm gì?"
Cao Đại Tráng toét miệng, vừa rơi nước mắt vừa cười.
Trần Kính Tông: "Được rồi, vào nhờ Thái y băng bó giúp cho, sau khi nhận thuốc xong thì xuất cung đi tìm mấy người Tần Uy đi."
Cao Đại Tráng: "Ngài không đi về Vệ sở cùng bọn ta sao?"
Trần Kính Tông: "Ta đi tới Hộ Bộ trước."
Cao Đại Tráng nhớ tới số tiền thưởng mà Hoàng thượng ban cho Vệ sở bọn họ thì cười vui vẻ hơn nữa.
Trần Kính Tông nhận hai hòm tiền đồng ở Hộ Bộ, sau đó dẫn nhóm Tần Uy xuất cung, trên đường đi còn mua một xe rượu ngon, cùng nhau kéo về phía Đại Hưng tả vệ.
Bởi vì chỉ có một mình Cao Đại Tráng, cho nên các tướng sĩ trong vệ sở không có nhiều hy vọng với buổi tỷ thí ngày hôm nay.
Sau khi tới vệ sở, Trần Kính Tông vẫn giữ bình tĩnh, trong khi mấy người Tần Uy đã không kiềm chế nổi tâm trạng kích động của mình, vung roi liên tục, bỏ lại Cao Đại Tráng đang đánh xe kéo rượu và Phò mã gia, hú hét xông về vệ sở. Đợi đến khi Trần Kính Tông và Cao Đại Tráng đi tới ngoài vệ sở, Mã Hồng, Lữ Thành Lương đã dẫn theo năm ngàn binh sĩ cùng nhau ra cổng chào đón, miệng hô to "Đại nhân uy vũ" vang vọng tận trời.
Trần Kính Tông đứng cạnh Mã Hồng và Lữ Thành Lương, nhìn mười người Tần Uy phát tiền cho binh sĩ.
Mỗi người một trăm văn, không nhiều, nhưng số tiền này là do Hoàng thượng ban thưởng, mỗi binh sĩ ở vệ sở đều vui vẻ vô cùng, chắc chắn các vệ sở khác đang hâm mộ lắm đây.
Sau khi phát tiền xong, chúng tướng sĩ cùng chia rượu ra bát.
Trần Kính Tông còn có hẹn ăn tối với Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lưu Thủ và mấy vị Chỉ huy sứ hậu vệ Yến Sơn, cho nên chỉ uống với binh sĩ hai bát rồi rời đi.
Có người ồn ào: "Đêm nay đại nhân có quay lại đây không?"
"Ha ha ha ha."
Trong tiếng cười rộn rã đó, Trần Kính Tông cũng mỉm cười, xoay người lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Mặt trời đỏ rực lặn về tây, trước khi màn đêm bao phủ, ba cha con Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cùng quay về phủ, đi tới Xuân Hòa Đường.
Tôn thị đi từ trong nhà chính ra, thấy ông lão của mình thì ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì à, sao hôm nay ông lại về sớm thế?"
Từ lúc Trần Đình Giám hồi kinh làm Thủ phụ, chưa có lần nào ông về nhà vào giờ cơm bình thường.
Trần Đình Giám trầm mặc không nói.
Trần Hiếu Tông cười đáp: "Mẫu thân chưa nghe nói gì sao, sáng nay tỷ thí diễn võ, Tứ đệ là người đứng đầu, trong lòng phụ thân vui vẻ nên mới về sớm một chút khen Tứ đệ."
Đương nhiên là Tôn thị biết, Uyển Nghi đã kể lại sống động tình hình ở diễn võ đường cho người nhà nghe, réo rắt như chim sơn ca, bà chỉ đang trêu chọc trượng phu mà thôi.
Lúc ông mới vào cửa đã hỏi quản sự tiền viện rồi, cho nên cũng biết hiện tại lão Tứ không có ở nhà.
Tôn thị: "Nó bảo Phú Quý về truyền lời, buổi tối nó phải đi tửu lâu mời Lưu đại nhân uống mấy chén, tối nay sẽ về."
Trần Đình Giám hừ một tiếng.
Tôn thị: "Ông hừ cái gì, hôm nay thằng bé có tiếng tăm, xã giao một chút có gì không phải chứ?"
Trần Đình Giám liếc nhìn về phía Tứ Nghi Đường, có lúc xã giao thì khó mà tránh khỏi, nhưng người lão Tứ cưới không phải người bình thường, Công chúa có thể vui được không?
Tôn thị gọi hai nhi tử đi về trước, đợi đến khi về phòng, bà mới nói với trượng phu: "Yên tâm đi, Công chúa thông tình đạt lý lắm, lão Tứ cũng không thường xã giao, chỉ một hai lần thì Công chúa sẽ không để ý đâu."
Trần Đình Giám: "Chỉ sợ nó uống rượu bên ngoài lại hỏng việc."
Tôn thị: "Có Lưu đại nhân ở đó, ai dám kéo Lão Tứ đi bậy bạ chứ."
Cẩm Y Vệ là đôi mắt của Hoàng thượng, Tôn thị tin rằng, trước mặt mấy võ quan kia, nhi tử cũng không dám thốt nên mấy lời thô tục.
Trần Đình Giám không tỏ ý kiến.
Tôn thị đẩy ông: "Sao nào, bình thường ông luôn cảm thấy lão Tứ vô dụng, giờ lão Tứ cho ông thể diện rồi chứ hả?"
Trần Đình Giám: "Chỉ may mắn mà thôi, nếu như trận thứ ba thay người tỷ thí thì bọn nó cùng lắm chỉ xếp thứ bảy thôi."
Tôn thị: "Hai mươi sáu vệ sở, tuổi thằng bé còn quá trẻ, chỉ mới làm nửa năm, có thể xếp thứ bảy đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn có một Cao Đại Tráng nữa mà."
Trần Đình Giám: "Nàng vui thì cứ vui đi, trước mặt nó nhớ bớt khen vài câu, nhỡ thằng bé lại dương dương tự đắc, quên hết tất cả đấy."
Tôn thị: "Được rồi, ông là giỏi nhất, từ nhỏ đã được người ta khen ngợi tới giờ vẫn ổn thôi, còn người khác được khen một cái là bay lên trời liền."
Trần Đình Giám:...
Tứ Nghi Đường.
Hoa Dương vẫn như ngày thường, tự mình dùng cơm tối.
Bình thường khi Trần Kính Tông không có xã giao, từ vệ sở về đây cũng đã muộn lắm rồi, cho nên Hoa Dương tập mãi thành quen.
"Công chúa nghỉ ngơi trước hay là đọc sách thêm lúc nữa?"
Sau khi ăn xong, Triều Vân bất an dò hỏi.
Đại Hưng vệ sở giành được danh hiệu đứng đầu, hôm nay là một ngày đáng mừng, nhưng Phò mã lại không chạy về với Công chúa, cho nên các nàng đều sợ Công chúa sẽ tức giận với Phò mã.
Hoa Dương: "Chải tóc cho ta trước đã."
Triều Nguyệt bưng nước nóng đến, cùng Triều Vân hầu hạ Công chúa rửa mặt, Triều Lộ, Triều Lam đi trải giường chiếu, đặt bình nước nóng.
Sau khi lau mặt, Hoa Dương ngồi trước bàn trang điểm.
Triều Vân cẩn thận gỡ đồ trang sức châu báu trên đầu Công chúa xuống, búi tóc tản ra, nàng lấy sừng tê giác nhẹ nhàng chải từng nhúm tóc: "Tóc Công chúa đẹp quá, vừa mềm lại suôn, giống như tơ vậy."
Sao Hoa Dương có thể không nhận ra kế vặt của nàng?
Đúng lúc này, Trân Nhi chạy tới vui vẻ nói: "Công chúa, Phò mã về rồi, ngài ấy đang tắm rửa trước, đang hỏi nhà bếp có còn mì không ạ?"
Hoa Dương: "Bảo Phùng công công nấu cho hắn một bát."
Trân Nhi lập tức chạy vào phòng bếp.
Bốn đại nha hoàn bên cạnh Hoa Dương đều thở phào nhẹ nhõm, Phú Quý nói tối nay Phò mã có tiệc xã giao, các nàng còn tưởng phải canh một Phò mã mới say khướt trở về, không ngờ còn sớm như vậy đã giải tán.
"Công chúa, có cần chải đầu nặng hơn không ạ?"
"Không cần."
Trần Kính Tông thay thường phực xong thì lại đây, thấy Hoa Dương vẫn ngồi trên giường nhỏ giữ ấm như ngày thường.
Ánh đèn sáng tỏ nhu hòa, nàng mặc một chiếc áo vải màu đỏ nạm vàng bên hông, bên trong là áo yếm cùng màu, trên cổ là chuỗi ngọc trắng như tuyết.
Ngọc to bằng nửa bàn tay là "Dương chi bạch ngọc", bên ngoài là trân bảo hiếm có khó tìm, nhưng ở trên người nàng lại chỉ là một món trang sức phổ thông, còn không đẹp bằng cần cổ của nàng.
Mái tóc đen như thác nước chảy xuống đầu vai, càng khiến da thịt của nàng càng trắng hơn.
Trần Kính Tông cởi giàu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hoa Dương liếc nhìn hắn một cái, nghiêng đầu hỏi: "Chàng uống nhiêu rượu rồi? Sao mùi còn nồng thế?"
Trần Kính Tông ngửi trên bả vai mình một cái, bất đắc dĩ nói: "Đêm nay ta uống hơi nhiều, nhưng mà ta đánh răng nhiều lần lắm rồi mới lại đây."
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là nhà bếp đã nấu mì xong, Hoa Dương bèn chỉ vào bàn thấp, nói Trần Kính Tông sang đó ngồi trước.
Trần Kính Tông nhìn Công chúa gần ngay trước mặt, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới thì càng không nhịn được, hắn cứ thế ôm nàng, trước khi nhà hoàn vào phòng thì mới chịu buông tay.
Triều Vân đặt khay rồi lui xuống.
Trần Kính Tông vừa ăn mì vừa nhìn chằm chằm Hoa Dương: "Ta giành được vị trí đầu tiên đấy, sao nàng lại không nói gì?"
Hoa Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Khi phụ hoàng ban thưởng cho chàng, chàng không muốn cái gì thật sao?"
Trần Kính Tông: "Ông đã giao bảo bối lớn nhất trong cung cho ta rồi, so với châu ngọc thì những vật khác ta không quá để tâm."
Hoa Dương lườm hắn một cái, tiếp tục đọc sách.
Trần Kính Tông ăn rất nhanh, ăn xong hắn chạy ra sân đánh răng một lần nữa, tới khi đi vào hắn lại ôm Hoa Dương đi vào nội thất.
"Nàng đã đồng ý rồi, nếu như ta có thể giành được ba vị trí đầu thì đêm nay cái gì cũng nghe theo ta cả."
Hôn một hồi, Trần Kính Tông nhìn nàng, nói.
Hoa Dương không tránh né.
Trần Kính Tông biết nàng đã chấp nhận rồi, hắn đi ra ngoài lấy đồ gì đó.
Hoa Dương nhìn theo bóng hắn.
Đời trước, Trần Kính Tông trở lại kinh thành cũng được phụ hoàng giao làm Chỉ huy sứ của Đại Hưng tả vệ, trong lần tỷ thí diễn võ này, hắn cũng giành chiến thắng.
Chẳng qua lúc đó quan hệ phu thê của họ khá lạnh nhạt, hầu như Trần Kính Tông đều ở lại vệ sở, trước khi tỷ thí hắn cũng không đánh cược với nàng để đòi lợi ích gì.
Nhưng mà khi nhận được giải thưởng, có lẽ hắn cho rằng nàng cũng sẽ thấy vui, cho nên sau khi xã giao với mấy người Lưu Thủ xong, hắn cũng sớm quay về Tứ Nghi Đường.
Ngày đó, Hoa Dương thấy hắn khá vừa mắt.
Sao có thể không vừa mắt được chứ, Lâm quý phi, Nam Khang Công chúa đều đang chờ xem chuyện cười của nàng, nhưng mà Trần Kính Tông lại không hề thua kém.
Sau khi Trần Kính Tông vào nhà vẫn thường quan sát sắc mặt nàng.
Lúc Hoa Dương thấy phiền hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn sang, nàng mà trừng hắn thì có nghĩa tâm trạng nàng không tệ.
Từ lâu, Trần Kính Tông đã nhìn thấu điểm ấy, nhận được ánh mắt của nàng, hắn sẽ vội vàng đi theo nàng tới nội thất.
Rèm giường buông xuống, ở một mình cùng hắn, ngoài mặt thì Hoa Dương lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hết sức khẩn trương.
Ở phương diện này nàng vẫn hơi sợ hắn.
Trần Kính Tông ôm nàng từ phía sau, vừa hôn lên tai nàng, vừa thấp giọng nói: "Thật ra lúc Hoàng thượng muốn ban thưởng cho ta, ta rất muốn cầu xin với Hoàng thượng thế này."
Đời trước hai người họ vẫn luôn bất hòa, vừa lập gia đình đã bắt đầu cãi nhau, sau đó hai bên đều hết sức lạnh lùng, cũng không trò chuyện nhiều. Đương nhiên, Hoa Dương cũng không có cơ hội hiểu rõ vẻ không đứng đắn của hắn, còn tưởng hắn là người đứng đắn không có mong cầu gì, theo bản năng, nàng hỏi: "Cầu xin cái gì?"
Trần Kính Tông lật nàng lại, nhìn nàng: "Ta muốn xin Hoàng thượng, bảo nàng cam tâm tình nguyện cho ta một lần."
Hoa Dương:...
Lúc đó nàng vừa thẹn vừa giận, Trần Kính Tông cũng biết nàng không thích nghe những lời này, hắn vội quý trọng cơ hội trước mắt.
Đều là chuyện giống nhau, nhưng khi đó Hoa Dương không thả lỏng, nàng vừa sợ vừa chống cự, cho nên gần như mỗi lần Trần Kính Tông mới bắt đầu, nàng sẽ giục hắn nhanh kết thúc.
Chắc chắn là Trần Kính Tông không muốn, nhưng xưa nay hắn chưa từng ép buộc nàng, hắn cũng biết cho dù có gọi nàng là tổ tông đi nữa cũng không có tác dụng, cho nên hắn vội vàng xong việc.
Đêm đó, Trần Kính Tông kéo dài một lúc, Hoa Dương không chịu nổi nên đánh vào vai hắn, luôn miệng đuổi hắn đi.
Tướng mạo của Trần Kính Tông rất hung dữ, hắn mạnh mẽ giữ chặt hai tay nàng.
Ngay khi Hoa Dương tưởng rằng hắn định tạo phản, Trần Kính Tông nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hổn hển nói: "Cái mạng này của ta sớm muộn gì cũng chết trên tay nàng thôi."
Không cam lòng như thế, nhưng vẫn nghe theo nàng.
Bây giờ nghĩ lại, đời trước ktk không hề thoải mái khi ở bên nàng.
Lấy đồ xong, Trần Kính Tông lại leo lên giường lần nữa, thấy Hoa Dương nhắm mắt, vẻ mặt nàng có hơi kì lạ.
Hắn dừng một chút, ôm lấy nàng nói: "Được rồi, chúng ta cứ theo kiểu nàng thích nhé."
Hắn tưởng rằng da mặt nàng mỏng, cho nên mới cố dỗ dành nàng thả lỏng, nếu như nàng không thích thì hắn không miễn cưỡng.
Hoa Dương khẽ lắc đầu, bảo hắn ngồi xuống.
Yết hầu của Trần Kính Tông khẽ lăn, nhìn nàng cởi áo ngoài, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn.