Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 129: Đối diện Hồ Tiên



Đúng vậy ! Hai nàng chính là nói đến Linh Căn. Nhờ Tiểu Vân trồng xuống cây Linh Căn trong hậu viện kèm thêm Phượng Hoàng tiền bối sử dụng thứ này vào ba người mới có thể khiến ba người tư chất tăng vọt. Mà bộ phận nào thay thế cây linh căn vào liền có thể nói là mình đồng da sắt bộ phận ấy. Thiên Mị nàng thay thế một phần linh căn vào cánh tay phải thế nên ban nãy nàng lấy cánh tay phải đối cứng với Hắc Tuấn mà không hề gì cũng dễ hiểu.

Linh Căn chính là Thiên Địa hiếm có đồ vật, một Hắc Long tộc nhỏ nhoi hiển hóa muốn cùng Linh Căn so sánh đúng là đom đóm chi quang cũng dám cùng Hạo Nguyệt tranh nhau phát sáng.

Thiên Mị dùng một cánh tay chặn đứng đòn tấn công của Hắc Tuấn liền khiến xung quanh không khí như có phần bị đè nén vậy. Hắc Tuấn có thể chưa thể hiện ra bản lĩnh chân chính nhưng mà ba trăm năm mài rũa Hắc Long Hóa cũng đâu phải đơn giản mà có thể lấy một cánh tay đỡ được. Nhưng mà Thiên Mị lần này động tác thật sự thay đổi mọi người nhận thức.

Không ai có thể ngờ đến, lấy lực cánh tay bình thường không những hoàn toàn chặn đứng Hắc Long hóa mà còn phá tan Hắc Long hóa nữa.

Nhưng mà vẫn chưa dừng lại ở đó, Thiên Mị nàng chặn Hắc Tuấn đòn đánh xong nào có để Hắc Tuấn có lấy một cơ hội thở dốc nào. Hắc Tuần vừa bị dư chấn phản lại vài bước liền thấy Thiên Mị đã dồn dập công đến.

Thế trận lúc bấy giờ hoàn toàn thay đổi, Hắc Tuấn mất đi Hắc Long Hóa như mất đi Thiên Cơ liền bị Thiên Mị nắm chủ công kích.

Lúc này, Thiên Mị nàng đột nhiên dồn dập công kích không ngừng. Bao nhiêu đạo pháp liền nhắm thẳng đến Hắc Tuấn. Nhưng mà Hắc Tuấn hắn nào có đơn giản a, hắn vừa bị lui xuống trước mặt hắn liền đã xuất hiện tới năm người. Hắc Tuấn hắn ban đầu vốn là không dự định sẽ kéo người cùng chiến đấu nhưng mà qua một đòn kia hắn liền biết, lấy hắn khả năng không thể kéo Thiên Mị được.

Ở đây như vậy đông đảo thiên kiêu, Hắc Tuấn vừa ra bàn tay cử chỉ kết hợp đã có người cùng lúc công kích.

Nhưng mà năm Phản Hư này vừa xuống liền lập tức bại trận. Thiên Mị nàng bày ra phải đến hơn mười đạo pháp công kích : Tù tiên ấn, Phá Thiên Chỉ, Đại Ngọc Pháp, Hồ Tộc ba đại tuyệt học công kích…

Có vị Phản Hư vừa xuống chưa kịp xuất ra chính mình đạo pháp liền đã va chạm đến Hồ tộc một đại tuyệt học trực tiếp bại trận thổ huyết bay đến một góc.

Cho dù vị Phản Hư này có kịp bày ra chính mình đạo pháp kết quả cũng sẽ lại không khác là bao, đơn giản bởi vì lần này Thiên Mị ra chiêu thực ra quá mạnh. Nàng vừa ra chiêu trực tiếp bại trận năm người vừa xuống.

Mà đến mức Hắc Tuấn dù phía sau nhưng mà va chạm với ba đại đạo pháp cũng lập tức thua trận không thể phản kháng. Không phải Hắc Tuấn không đủ mạnh hay tích lũy không đủ mà đơn giản hắn gặp sai người. Như gặp Thiên Mị trước khi đến Thăng Tiên đỉnh có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều nhưng mà đáng tiếc…

Hắc Tuấn bại cũng là lúc cái gì đến cũng phải đến, Thiên Mị nàng còn thậm chí không thèm nhìn Hắc Tuấn bại ra sao. Đối diện với ba đạo pháp của nàng ban nãy cho dù là tích lũy thêm năm trăm năm cũng sẽ không được mà thôi.

Thiên Mị nàng ánh mắt nhìn tới Hồ Tiên nói : “Đến lượt ngươi…lăn xuống rồi !”

Hồ Tiên nàng đối với câu nói này cực kỳ không vừa lòng nhưng mà nàng cũng không còn cách nào cả. Thị nữ bên thân nàng cũng đã cử xuống đối phó nhưng thất bại. Đến mức Hắc Tuấn tên kia càng vô dụng hơn, tích lũy ba trăm năm dành phản hư đệ nhất nhân rồi đột phá ? Giờ thì sao…một tiểu bối còn đánh không lại đòi làm phản hư đệ nhất nhân ?

Mà thời gian trụ được lại so với thị nữ của nàng còn như vậy kém quá xa ?

Hồ Tiên ánh mắt có chút thất vọng nhưng mà không bộ lộ ra rõ ràng. Vốn dĩ thứ này không cần nàng ra tay nhưng mà cuối cùng vẫn là đến tay nàng.

Hồ Tiên nàng đứng dậy mang theo khí chất thiên kiêu vốn có. Cả một bầu trời ngạo khí như theo nàng đứng dậy bắt đầu mà ra. Hồ Tiên nàng đứng dậy cũng chưa vội xuống. Ánh mắt nàng đứng trên nhìn xuống bên dưới Thiên Mị như đang làm rõ rất nhiều thứ. Thứ nhất chính là ta địa vị liền là trên người.

Ta được vạn người chú mục còn ngươi là cái gì ?

Ta là Thiên Kiêu đỉnh cấp, Phản Hư đệ nhất nhân ngươi lại là cái gì ? Một cái vô danh tiểu tốt mà thôi.

Ta là Hồ Tộc dòng chính…ngươi lại là cái gì a ? Ngươi tự nhận họ Hồ đến cả dòng phụ là dòng nào còn không dám điền tên mình vào mà phải ngộ nhận dòng chính.

Hồ Tiên nàng đứng nơi này nhìn xuống như làm rõ rất nhiều thứ. Nàng bây giờ liền đang ở đỉnh cao nhưng mà đối diện nàng người kia lại là không là gì cả. Chỉ là một người vô danh tiểu tốt đột nhiên có tài năng nhảy vào chiến đấu mà thôi.

Nàng ở đây mới thật sự là thiên kiêu !

“Đã ngươi nôn nóng bại như thế ta liền thành toàn ngươi.”

Dứt lời, Hồ Tiên nàng liền bình thản phi hành xuống tới. Hồ Tiên chân chạm xuống sàn đấu ánh mắt đảo xung quanh một vòng sau đó liền chú tâm vào Thiên Mị. Đến tận bây giờ nàng mới quan sát Thiên Mị hơn. Hóa ra ngoài khả năng chiến đấu người này nhan sắc cũng là nhìn được a. Đáng tiếc, so với nàng còn muốn kém ra nhiều lắm. Nhưng mà nhìn Thiên Mị gương mặt Hồ Tiên nàng cảm giác có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra. Cảm tượng như gương mặt này nàng chỉ lướt qua một lần mà thôi.

Thiên Mị lần này cũng không vội ra tay. Thiên Mị nàng trước tiên quan sát Hồ Tiên một chút. Đối với vị Hồ Tiên này nàng ấn tượng không chỉ bây giờ mới có mà từ nhỏ đã có rồi a. Dù sao nàng trong Hồ tộc cũng được sống đến năm ba tuổi vẫn có vài phần kí ức. Mà kí ức rõ ràng nhất liền là những người đồng trang lứa, trong đó có Hồ Tiên.

Bây giờ Hồ Tiên cùng hồi nhỏ lại không khác là bao nhưng mà tính cách liền vẫn như ngày xưa. Vẫn là cái tính công chúa và không để thứ gì vào mắt đó. Chính vì tính cách này năm xưa mẫu thân nàng mới bị vị này hành lên hành xuống liên hồi.

Thiên Mị nàng chỉ mới nhìn lại một chút quá khứ nhưng mà kí ức tràn về lại chỉ toàn là kí ức đau buồn mà thôi.Nhiệt độ nơi đây chợt như theo ánh mắt Thiên Mị mà dần hạ xuống vậy. Ánh mắt Thiên Mị càng cứng rắn hơn thì nhiệt độ càng hạ xuống.

Hồ Tiên nàng với thiên kiêu nhạy bén cũng cảm nhận được, nàng ánh mắt nhìn sang Thiên Mị. Hai ánh mắt va chạm cũng là lúc đại chiến liền sắp nổ ra.

— QUẢNG CÁO —