Ta Thật Sự Là Tra Thụ

Chương 8: Bề ngoài thâm tình, bên trong thờ ơ



Sự kiện tiếp theo của cốt truyện là Lý Nhất Hàn muốn dẫn Thích Nguyên đi tham gia tiệc rượu Kim Thu, đây là lần đầu tiên Thích Nguyên nhìn thấy đối thủ một mất một còn của Lý Nhất Hàn —— Thường Thanh.

Lần đầu tiên gặp mặt không có gì khó khăn, chỉ cần nói hai câu cùng Thường Thanh, lưu lại một ấn tượng Thích Nguyên nhìn bề ngoài thì đơn thuần, thật ra khắc trong xương cốt hắn rất phóng đãng, là tốt rồi.

Trì Chiếu ghi nhớ nhiệm vụ, hệ thống hỏi hắn dự tính tiếp theo phải làm sao, Lý Nhất Hàn đã lấy máy định vị đi, có lẽ sau khi phát hiện Thích Nguyên thích hắn, Lý Nhất Hàn đã tiêu trừ nốt một chút cảnh giác cuối cùng, hơn nữa còn cảm thấy có chút ít áy náy, cho nên cũng ngại đi định vị hành tung của Thích Nguyên.

Đừng nhìn Lý Nhất Hàn đã ba hai tuổi, bộ dạng như thân kinh bách chiến, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn lại đơn thuần khủng khiếp.

Trì Chiếu chống nạnh tỏ vẻ, lần đầu tiếp thu được ám chỉ từ Thích Nguyên, chắc chắn hắn sẽ luống cuống, trời còn chưa sáng đã trốn đi, chờ thêm một tháng, để tâm tình bình tĩnh lại, mới có thể trở về gặp Thích Nguyên.

Hệ thống hoài nghi suy đoán của hắn một cách nghiêm trọng.

【Gặp phải tình huống này sẽ làm như vậy, hẳn là cậu đi?】

Trì Chiếu: “…… Câm miệng.”

Hôm sau tỉnh lại, quả nhiên Trì Chiếu không nhìn thấy Lý Nhất Hàn, nghe bác Trương nói sáng sớm tinh mơ hắn đã đi công ty, Trì Chiếu khoe khoang cả một ngày với hệ thống ở trong trường học, về đến nhà, hắn hừ hừ ca hát, chuẩn bị đi thăm con trai mình trước.

Tiểu Béo vừa nhìn thấy hắn là da đầu lập tức tê dại, số lần bị vuốt quá nhiều, nó đã sắp trọc rồi.

Người còn chưa đến, mùi vị đã tới trước, ngửi được mùi hương của Thích Nguyên, Tiểu Béo bỏ chạy nhanh như chớp, Trì Chiếu nhanh tay lẹ mắt làm cái tư thế con khỉ vớt trăng, ôm nó vào lòng mình: “Thấy ba ba là bỏ chạy, có phải không muốn sống nữa không hả? Ba ba vì con học hành chăm chỉ mỗi ngày, sao con có thể từ chối người cha già đã vất vả không màng tất cả chăm sóc con như vậy?”

Trì Chiếu chân thành phê bình Tiểu Béo, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu hắn: “Người cha già, không phải hai ngày trước còn là anh nó sao?”



Trì Chiếu ngơ ngác ngẩng đầu, Lý Nhất Hàn mới từ cầu thang đi xuống, nhìn như lập tức muốn ra cửa.

“Tiên sinh, ngài đang muốn đi đâu?”

Lý Nhất Hàn nhìn nhìn mắt hắn, trông như vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không có cảm xúc thẹn thùng hay mất mặt, như vậy cũng khá tốt, hắn không muốn làm Thích Nguyên bởi vì chuyện này nảy sinh lục đục với hắn.

Lý Nhất Hàn nhàn nhạt trả lời: “Đi ăn một bữa với bạn cũ. Thứ bảy tuần sau có tiệc rượu, cậu cũng phải đi, nhớ chuẩn bị cho tốt.”

Trì Chiếu lập tức đồng ý: “Tôi biết rồi, vậy ngài đi đường chú ý an toàn.”

Lý Nhất Hàn gật nhẹ đầu, hắn đi hai bước, lúc đến bên người Trì Chiếu, hắn có tạm dừng trong nháy mắt, thoạt nhìn như đang do dự cái gì, nhưng chút tạm dừng ấy biến mất quá nhanh, trừ chính hắn, ai cũng không phát hiện. Trì Chiếu ôm Tiểu Béo, nhìn theo Lý Nhất Hàn rời đi.

Qua hai ngày, Đoạn Ba trở về trường học, giữa trưa Trì Chiếu đi trên đường, chính diện đi ngang qua Đoạn Ba, ánh mắt đối phương nhìn hắn vừa kiêng kị vừa thống hận, Đoạn Ba vô cùng muốn đánh tơi bời Thích Nguyên một trận, nhưng mà, thứ nhất, hắn đánh không lại Thích Nguyên.

Thứ hai, Thích Nguyên giờ là người thừa kế của Lý Nhất Hàn, hắn không có cách nào động vào Thích Nguyên, nếu động, thì người tiếp theo muốn đánh chết hắn đã không còn là Lý Nhất Hàn, mà là ông già nhà hắn.

Chuyện Đoạn Ba bị ăn mệt một truyền mười mười truyền trăm, người trong giới của bọn họ gần như đã biết hết, thái độ Chu Hòa Thiên thay đổi vèo một cái, trở nên quan tâm Trì Chiếu hơn, hắn rất biết cân nhắc chừng mực, vừa không làm Trì Chiếu cảm thấy mình lấy lòng hắn, cũng sẽ không làm Trì Chiếu cảm thấy mình bơ hắn. Trì Chiếu vẫn luôn nhớ kỹ lời hệ thống nói, Chu Hòa Thiên trong tương lai cũng là một trong những tình nhân của hắn, hắn tốt tính không từ chối bất cứ sự quan tâm nào từ Chu Hòa Thiên, dần dà, thế mà xây dựng ra một hình ảnh hắn là bạn tốt của Chu Hòa Thiên.

Lý Nhất Hàn tuy không trốn Thích Nguyên mười ngày nửa tháng cũng không về nhà như Trì Chiếu nói, nhưng số lần hắn về nhà thật sự ít đi, trước kia mỗi ngày đều về, hiện tại hai ba ngày về một lần.

Lý Nhất Hàn không ở nhà, Trì Chiếu không cần bày ra nhân thiết tra thụ bề ngoài thâm tình, bên trong thờ ơ nữa, ngày ngày sinh hoạt vô cùng thư thái, hắn thoải mái, Lý Nhất Hàn lại không cao hứng.

Ngồi trong văn phòng, lại nghe tin về Thích Nguyên do cấp dưới hội báo, Lý Nhất Hàn nhẫn nại hỏi: “Cũng chỉ có học hành thôi sao?”

Cấp dưới gãi gãi đầu: “Trừ học ra, hôm qua thiếu gia còn xem TV nửa tiếng, ôm con của cậu ấy xem.”

Lý Nhất Hàn trầm mặc một lát: “Tâm trạng cậu ấy thế nào.”

“Khá tốt.” Cấp dưới cười cười: “Thiếu gia là một người lạc quan phóng khoáng, nếp sinh hoạt luôn rất tích cực, cậu ấy gặp ai cũng cười, lúc nhìn thấy tôi còn chào tôi nữa kìa.”

Lý Nhất Hàn nhíu mày: “Cậu ấy chào cậu thế nào?”

Cấp dưới hồi tưởng một chút, ho nhẹ, bắt đầu bắt chước Trì Chiếu.



Hắn cười nhẹ, sau đó làm dáng vẻ như đang bưng đồ: “Trễ vậy rồi vẫn còn ở đây à, thật vất vả, anh muốn uống chai sữa bò này không?”

Bắt chước xong, cấp dưới lại khôi phục mặt than như nguyên trạng.

Lý Nhất Hàn mặt vô biểu tình nhìn hắn: “Cậu uống?”

Cấp dưới ngượng ngùng cười cười: “Không có, đó là thứ thiếu gia thích uống, mỗi ngày trước khi ngủ cậu ấy đều uống một chai, làm sao tôi có thể uống được.”

“Không tệ.” Lý Nhất Hàn hơi hơi câu môi, sau đó nháy mắt lạnh mặt: “Cậu có thể cút rồi.”

Cấp dưới: “……”

Trợ lý Triệu: “……”

Ông chủ mỗi ngày đều hỉ nọ vô thường hơn hôm qua, trợ lý Triệu cũng không thể bắt kịp, nhưng suy nghĩ một chút, dường như những lúc ông chủ vui buồn lẫn lộn nhất đều là khi đang nghe cấp dưới hội báo sinh hoạt hằng ngày của Thích Nguyên, Triệu Bân thử hỏi: “Ông chủ, Thích Nguyên chọc ngài giận sao?”

“Không có.”

Tuy nói không có, nhưng biểu tình Lý Nhất Hàn rõ ràng càng khó chịu, tìm được điểm mấu chốt, Triệu Bân tức khắc hiểu rõ, hắn nói: “Nếu không tôi đi nhắc nhở cậu ấy cho ngài được không, cỡ tuổi của Thích Nguyên, là dạng nghé con mới sinh không sợ hổ, rất nhiều chuyện đều không hiểu, còn tưởng rằng đây là viện phúc lợi của cậu ấy, chỉ cần tôi nói với cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ không mạo phạm ngài nữa.”

Lý Nhất Hàn nâng mí mắt, mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Triệu Bân: “…… Hoặc là, ngài cũng có thể tự mình về nhắc nhở cậu ấy.”

Lý Nhất Hàn vẫn là dáng vẻ kia, nhìn tới nổi nội tâm hắn dựng lông tơ, Triệu Bân đang cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ phải cuốn gói cút đi, đột nhiên, hắn nghe Lý Nhất Hàn nói: “Được, chút nữa tôi về ngay, hành trình buổi chiều đẩy đi hết cho tôi.”

Thần sắc Lý Nhất Hàn đã không quá mức đáng sợ nữa, Triệu Bân ngốc lăng nhìn hắn thong thả ung dung đứng lên, rời khỏi văn phòng, hơn nửa ngày về sau, hắn mới không hiểu sao phản ứng kịp.

Hắn đại khái, có lẽ, có khả năng…… Là nói đúng cái gì rồi, nhưng rốt cuộc hắn đã nói đúng cái gì?

Triệu Bân nghĩ trăm lần cũng không ra.



Kỳ thật đừng nói Triệu Bân, ngay cả Lý Nhất Hàn cũng không rõ bản thân bị làm sao, hắn không về nhà là vì cho Thích Nguyên có thể một mình một người bình tĩnh lại, nhận ra tình cảm của hắn không phải tình yêu, mà là cảm kích, nhưng khi không về nhà, hắn lại luôn muốn biết Thích Nguyên đang làm gì, có thể đau lòng đến trà không uống cơm không ăn hay không.

Sự thật chứng minh là hắn nghĩ nhiều, Thích Nguyên căn bản không chán ăn chán uống, ngược lại, còn ăn khoẻ hơn lúc hắn ở nhà, mỗi bữa cơm có thể ăn nhiều nửa chén.

Tưởng tượng đến chuyện này, Lý Nhất Hàn đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hơn nữa hắn đem sữa bò mình mua cho hắn ra, dùng để lấy lòng cấp dưới của mình, kiểu này giống việc một người bình thường sẽ làm sao? Thích Nguyên còn chưa đưa hắn sữa bò bao giờ đâu!

Trên đường về nhà, hắn không để tài xế lái xe, mà chọn để bản thân tự chạy về, giữa bầu không khí vừa chuyên chú vừa an tĩnh, hết sức thích hợp để suy nghĩ, thì ý tưởng này bất ngờ toát ra, Lý Nhất Hàn trầm mặc.

Người vừa mới kêu gào muốn sữa bò hồi nãy nhất định không phải hắn, ừm, nhất định không phải.

……

Sáng nay Trì Chiếu có tiết học, giữa trưa là hắn về nhà, ăn cơm xong, hắn ngồi trên ghế túi đậu bên cửa sổ sát đất đọc sách, ghế túi đậu to lớn vừa mềm vừa êm, hắn mới ngồi xuống thì cả người đã như khảm vào bên trong, Tiểu Béo ghé vào bên cạnh phơi nắng, hắn xem hai trang sách, rồi vuốt mông Tiểu Béo hai cái.

Mèo ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*, dù sao lông trên mông cũng nhiều, con sen muốn vuốt thì cứ cho vuốt đi vậy.

(*Ý nôm na là sống nhờ dưới nhà người khác, phải nhịn nhục nhiều điều)

Mới một tuần ngắn, Tiểu Béo đã Phật*, cái đuôi chậm rì rì lúc ẩn lúc hiện, Trì Chiếu mặc áo lông cao cổ màu trắng, tay lúc có lúc không vuốt lông cho nó, ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ sát đất lạc bước tiến vào, đúng lúc dừng lại trên một người một mèo bọn họ.

(*Thuật ngữ mạng, gốc là “Tôi đã Phật”, đồng âm của “Tôi phục rồi”)

Lý Nhất Hàn về đến nhà, thấy một màn này, hắn đứng ở cửa, trên người còn mang theo nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, Thích Nguyên với Tiểu Béo đồng loạt ngẩng đầu lên, bọn họ theo tiếng nhìn qua, Thích Nguyên chớp chớp mắt, xán lạn cười: “Tiên sinh về nhà thật sớm.”