Ta Thật Sự Là Tra Thụ

Chương 9: Người cùng một đường



Tiệc rượu Kim Thu vốn là cuộc tụ họp trứ danh nhất giới thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần, thời gian tổ chức không cố định, nhưng nhất định là trong mùa thu.

Tiệc rượu Kim Thu đại biểu cho thân phận, người được mời dường như đều sẽ tham gia, Lý Nhất Hàn chỉ tới vào hai năm làm tiền nhiệm gia chủ kia, sau đó không hứng thú với những loại tiệc rượu này nữa, năm nay hắn chịu tham gia, là để cho Thích Nguyên xuất hiện một lần trước mặt mọi người.

Đây là lần đầu tiên Thích Nguyên xuất hiện ở xã hội thượng lưu, Lý Nhất Hàn rất coi trọng chuyện này, từ lễ nghi đến bề ngoài, mỗi hạng mục đều do hắn tự mình giám sát.

Thay xong quần áo, làm xong tóc tai, Thích Nguyên đi ra khỏi phòng mình, Lý Nhất Hàn đã đợi một đoạn thời gian, nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên.

Thích Nguyên đã cởi trang phục bình thường rộng thùng thình thoải mái ra, thay tây trang đặt may cao cấp vào, tây trang vừa vặn dán lên người hắn, bày ra dáng người hoàn mỹ, trước kia Lý Nhất Hàn luôn cảm thấy Thích Nguyên có hơi lùn, nhưng kỳ thật hắn không lùn, tỉ lệ dáng người của hắn cực kỳ giống cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ vẫn chưa thích ứng với quần áo và cách trang điểm như vậy, dáng đi Thích Nguyên cũng trở nên câu nệ một ít, mái tóc vốn mềm mại bị nhà tạo mẫu tóc dùng keo xịt tóc cố định, để lộ cái trán trơn bóng, Lý Nhất Hàn đột nhiên phát hiện, cặp mắt hắn không phải màu đen nhánh, mà có chút màu trà, tựa như đá quý.

Trong lúc trầm mặc, Thích Nguyên đã chạy tới trước mặt hắn, nói: “Tiên sinh, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát đi.”

Một giây sau Lý Nhất Hàn mới phản ứng lại, đứng lên, hắn vừa bước được nửa bước, lại rút chân trở về: “Cà vạt của cậu đâu?”

Thích Nguyên móc cà vạt đỏ thẩm đã được hắn gấp gọn từ trong túi móc ra: “Giờ có hơi gấp, chờ sắp tới nơi tôi lại thắt lên.”

Lý Nhất Hàn nhìn chằm chằm hắn lòng bàn tay nhìn hai giây, không nói gì nữa.

Tiệc rượu tổ chức ở trung tâm thành phố, cách chỗ bọn họ ở cũng không quá xa, khoảng chừng hai mươi phút là đã đến nơi, được trợ lý Triệu nhắc nhở còn năm phút nữa là tới, Trì Chiếu lấy cà vạt ra, bắt đầu học theo người ta thắt cà vạt cho chính mình.



Trì Chiếu có bao giờ thắt cà vạt đâu, hắn đây là đang không trâu bắt chó đi cày*.

(*Không có người giỏi thì bắt đại người nào không có chuyên môn vào làm, dẫn tới công việc không được hoàn thành tốt)

Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng hệ thống đã sắp phát điên.

【Không đúng, ngược lại, bản rộng ở phía trước, bản hẹp ở phía sau…… Vòng ngược lại! Phải trái lại mới đúng!…… Không đúng, cậu thắt như vậy không phải thắt nút chết sao? Mau cởi ra, má ơi, cậu cũng là nhân tài đó, vậy mà có thể sử dụng cà vạt thắt ra một cái móng heo.】

Trì Chiếu: “……”

Không phải tại tôi mà, là cà vạt động tay động chân trước TAT

Khi Trì Chiếu đang phân cao thấp với cà vạt, trừ tài xế, hai người dư lại đều yên lặng nhìn hắn từng bước thắt cổ bản thân, tới khi chỉ còn một phút, Lý Nhất Hàn không tiếng động thở dài, hắn dịch đến bên Trì Chiếu, tiếp nhận cà vạt đã biến thành nút thắt, chỉ xem một cái đã biết nên giải như thế nào.

Thong thả ung dung tháo cà vạt, sau đó lại dùng phương pháp chính xác thắt lại, Trì Chiếu vẫn rất an phận, ngoan ngoãn, không dám lộn xộn, tay Lý Nhất Hàn đặt ngay dưới cằm Trì Chiếu, hai người cách nhau cực gần, hơi thở cả hai đã có thể giao triền bên nhau.

Trợ lý Triệu nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, thắt cái cà vạt mà thôi, sao động tác của ông chủ lại chậm như vậy, còn nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa, là hắn hoa mắt sao, ông chủ vậy mà đang cười?

Nét cười này rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được, hơn nữa tuyệt đối không phải cười nhạo, ngược lại như là…… Trợ lý Triệu moi hết cõi lòng nửa ngày, cũng không nhớ được cái từ có thể hình dung cảnh tượng kia.

Mỗi người đều từng có loại tình huống này, rõ ràng cái từ kia đã đến bên miệng, nhưng chết sống vẫn không nghĩ ra, càng muốn không nhớ càng nghĩ không ra, cho tới khi tự làm mình nghẹn thành nội thương.

……

Thắt xong cà vạt, Lý Nhất Hàn còn thuận tiện sửa sang lại cổ áo Trì Chiếu, xác định mỗi một chi tiết đều không hề cẩu thả, hắn mới vừa lòng cách ra một khoảng cách lớn hơn.

Trì Chiếu cũng đúng lúc ngẩng đầu, ngoan ngoãn lại cảm kích cười với hắn.

Nụ cười này tựa như móng vuốt của Tiểu Béo, không nhẹ không nặng cào hai cái vào tim Lý Nhất Hàn, làm hắn lòng ngứa ngáy, cứ muốn làm cái gì đó.

Theo bản năng, Lý Nhất Hàn vươn tay lên phía trước, trùng hợp đụng tới cằm Trì Chiếu.

Trợ lý Triệu đã sắp nghẹn nội thương đột nhiên trợn to hai mắt, hắn thấy ý cười bên khóe miệng ông chủ gia tăng, ngón tay thon dài đụng tới cái cằm mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, Thích Nguyên kinh ngạc, ông chủ nhìn vẻ mặt ngơ ra của hắn, thấy hiếm lạ, lại giơ tay vỗ đầu hắn.



Trì Chiếu: “……” Đây là coi tôi như thú cưng à?

Triệu Bân: “……” Tôi nhớ ra rồi, cái từ đó là cưng chiều!

Hệ thống: “……” Tình huống gì đây? Không phải hai năm sau mới có thể công phá Lý Nhất Hàn, vì cái gì mới qua hai tháng nó đã cảm giác băng cứng được hòa tan vậy?

Trì Chiếu không hề phát giác với sự biến đổi thái độ của Lý Nhất Hàn, hắn chỉ cho rằng Lý Nhất Hàn đơn giản là gia tăng ấn tượng tốt với hắn, chứ không hề nghĩ rằng sự hảo cảm này có khả năng đã biến chất, hôm nay hắn càng coi trọng nhiệm vụ trên người mình, lực chú ý đã sớm không đặt trên người Lý Nhất Hàn.

Mới vừa đi đến tiệc rượu, hắn đã bắt đầu tìm kiếm bóng hình của Thường Thanh.

Vừa tìm, hắn còn vừa mặc niệm trong lòng: “Tình nhân ơi, tình nhân của ta đang ở nơi nào~”

【…… Cậu nghĩ cái gì tôi cũng có thể nghe thấy, đừng niệm nữa được không?】

Trì Chiếu bĩu môi, hắn đây không phải đang nỗ lực công tác sao, hệ thống không hỗ trợ thì thôi, còn đâm chọt hắn.

Sau khi Lý Nhất Hàn dẫn hắn vào, rất nhanh có người đi tới, bắt chuyện quen thuộc bắt chuyện với hắn, người này đi rồi, người tiếp theo lập tức đi qua, ở đây đều là yêu tinh, sẽ không có tình huống xuất hiện một tổ ong, bọn họ đều nhìn chằm chằm Lý Nhất Hàn, khi nào thích hợp rồi lại làm bộ lơ đãng đi ngang qua bên hắn, sau đó tới tìm Lý Nhất Hàn nói chuyện phiếm.

Gần như mỗi người đều sẽ hỏi một câu Thích Nguyên là ai, Lý Nhất Hàn sẽ nhân cơ hội này giới thiệu Thích Nguyên với bên ngoài, hắn chỉ giới thiệu với năm người xong là cho Thích Nguyên đi qua khu bàn tiệc đứng lấy chút gì đó ăn, tùy ý chơi chơi. Năm người cũng đã đủ rồi, sau khi năm người này trở về, không cần tới mười phút thì cả hội trường đều sẽ biết người thừa kế của Lý Nhất Hàn gọi là Thích Nguyên, là con nuôi bồi dưỡng từ nhỏ.

Thích Nguyên không phải người thừa kế thật sự, không cần nghe những vị khách giả mù sa mưa đó nịnh hót, Lý Nhất Hàn không muốn làm hắn cảm thấy nhàm chán, cho nên mới thả hắn đi, điểm này ngược lại hợp tâm ý Trì Chiếu, hắn đang lo không biết nên chuồn khỏi tìm Thường Thanh như nào đây.

Nhưng mà, hắn có hơi đói bụng, trước khi tìm Thường Thanh, hắn vẫn nên ăn trước chút gì đó đã.

Người tới tiệc rượu đều là vì mở rộng nhân mạch, hoặc là khoe khoang thành tựu một năm qua của mình, bọn họ nhiều lắm uống vài chén rượu, cơ bản là không có ai sẽ nghĩ xem ăn cái gì, nhưng hôm nay không giống vậy.

Bởi vì Trì Chiếu đã tới.

……

Khi Thường Thanh tới, Trì Chiếu đang tiêu diệt một miếng bánh kem bằng từng muỗng từng muỗng nhỏ, Thường Thanh lấy hai ly rượu vang đỏ từ trên khay nhân viên phục lướt qua hắn, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Trì Chiếu, xem hắn ăn tới ngon lành như vậy, trong phút chốc hắn đều không đành lòng mở miệng đánh gãy Trì Chiếu.

Trầm mặc rồi lại trầm mặc, hắn mới mở miệng: “Thích Nguyên, phải không?”



Trì Chiếu đã nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, hắn ăn xong một ngụm bánh kem cuối cùng, sau đó lấy khăn từ túi áo do bác Trương đã chuẩn bị sẵn sàng cho hắn ra, xoa xoa miệng, rồi mới nghiêng đầu nhìn Thường Thanh: “Ừm, anh là?”

Thường Thanh hơi hơi mỉm cười, báo tên mình ra, bình tĩnh chờ Trì Chiếu để lộ biểu kinh ngạc nhiên nhưng cũng hiểu rõ.

Nhưng Trì Chiếu nhìn nhau với hắn ước chừng ba giây, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Thường Thanh: “……”

Thấy mặt Thường Thanh đã sắp không giữ được nữa, Trì Chiếu mới tượng trưng gật gật đầu: “À, thì ra là anh.”

Thường Thanh: “……”

Mấy năm nay hắn tốt xấu gì cũng là hắc mã lợi hại nhất giới thương trường, người trong nghề không ai không biết, không ai không hiểu, cái gì gọi là “À, thì ra là anh” hả!?

Một hồi lâu sau, lương tâm Trì Chiếu mới trổi dậy, bắt đầu dùng nói gì đó để bù đắp: “Ngài Thường, thì ra ngài còn trẻ tuổi như vậy.”

Thường Thanh bị phản ứng của Trì Chiếu làm cho thiếu chút nữa tức hộc máu, nhưng hắn cũng không phải người bình thường, dưới tình huống như vậy vẫn có thể bày ra được vẻ mặt bình tĩnh, hắn ôn hoà cười cười: “Cậu cũng rất trẻ, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một gia chủ tuổi trẻ tài cao của Lý gia.”

Những lời này mang theo ý thử, Trì Chiếu nghe hiểu, nhưng hắn lại không muốn tiếp chiêu. Thứ nhất, trong đầu hắn không có nhiều chín khúc ruột để lo liệu khắp nơi, hắn khẳng định không thể qua được Thường Thanh, thứ hai, nhiệm vụ của hắn cũng không phải so chiêu thương trường với Thường Thanh, nhiệm vụ của hắn là so chiêu trên tình trường với người này.

Trì Chiếu lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó duỗi tay lấy ly rượu vang đỏ Thường Thanh cứ cầm mãi trên tay không thả xuống, ngón tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, Thường Thanh rũ mắt, nhìn nơi da thịt chạm nhau, Trì Chiếu khẽ cười một tiếng: “Không ai tình nguyện làm phiên bản thứ hai của người khác, tôi chỉ muốn làm phiên bản tốt nhất của chính mình. Ngài Thường hẳn là nhân tài cùng một đường với tôi đúng không?”