Tô Tuấn Văn tức sôi máu, thế mà lại ngã bệnh chỉ trong một đêm.
Đây là chuyện đời trước chưa từng có, Tô Tuấn Văn lại không để ý, hơn nữa chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều cũng không phải thiếu y là không làm được. Y hiện tại giống như vật trưng bày, tác dụng là để ổn định triều đình. Nếu muốn chấp chưởng đại quyền thì còn phải chờ sau khi cha y băng hà.
Tô Tuấn Văn đang bị bệnh, không có cách nào xử lý triều chính, không thể làm gì khác hơn là nhờ thừa tướng cùng Thái tử Thái phó hỗ trợ xử lý việc triều chính.
Trong mắt các lão thần, mặc dù y lớn hơn Cửu hoàng tử một chút, nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử, bởi vậy cũng không bắt buộc y mang bệnh vào triều, chỉ để y an dưỡng chóng khỏe.
Tô Tuấn Văn nằm trên giường ba ngày, nhớ lại kiếp trước của mình. Bàn về trị quốc, y tự nhận không thẹn với lòng. Lúc tại vị, y luôn chăm lo việc nước, dùng khoa cử tìm ra tài tử danh sĩ. Y còn mở rộng đất đai biên giới, đuổi cường địch phương Bắc luôn nhăm nhe lãnh thổ đi. Y còn đích thân nghe bách tính kinh thành cảm thán y là một minh quân…
Bàn về tình cảm, kiếp trước ngoại trừ cùng hoàng hậu tương kính như tân, cũng coi là tri tâm. Y còn cùng với thừa tướng ở chung như cá gặp nước, phối hợp ăn ý.
Nếu nói còn chỗ nào y làm không tốt, cũng chỉ còn sót lại chuyện huynh đệ tương tàn—— kiếp trước Cửu đệ phản loạn, bị y phái binh diệt, sau đó xử tử.
Không phải nên bóp chết mầm chiến loạn từ khi nó chưa phát sinh hay sao? Dù sao như vậy sẽ giảm số bách tính chết trong chiến hỏa.
Tô Tuấn Văn đang nhớ lại chuyện đời, thì nghe nói Cửu hoàng tử đưa người đến bố trí ở quý phủ của y. Cung nhân truyền lời nói, Cửu hoàng tử mang người đến đang ở phía trước điện hầu, nói rằng muốn gặp y.
Nhưng y cũng không muốn gặp người mình đã từng giết một lần.
Thực ra, Cửu hoàng tử không còn phụ hoàng chống đỡ thì cũng chả múa may được bao lâu, nhưng kiếp trước y nhẹ dạ, thả hắn đi tới đất phong, không ngờ lại để lại mầm họa.
Nghĩ tới đây, Tô Tuấn Văn không khó chịu như vậy nữa. Việc bây giờ cần phải làm là chờ, chờ lão hoàng đế đi đời nhà ma, y danh chính ngôn thuận thành người thừa kế, sau đó giam lỏng Cửu hoàng tử lại sẽ không gây sóng gió nữa.
Chuyện này cũng không có gì khó lắm, cũng không đáng cho y phải làm lại cuộc đời một lần.
Tô Tuấn Văn bảo do sinh bệnh không muốn gặp người rồi để cung nhân từ chối gặp Cửu hoàng tử, gác lại chuyện dàn xếp sau.
Nhưng trong chốc lát, nội thị lại vào nói, Lạc đại nhân đi cùng Cửu hoàng tử lại khăng khăng muốn gặp y.
Nghe thấy ba chữ Lạc đại nhân, Tô Tuấn Văn sững sờ một chút. Lập tức ngồi dậy, cho người giúp y mặc quần áo vấn tóc đàng hoàng, lại quấn thêm áo choàng đi ra ngoài.
Y đi tới cửa khách đường thì dừng bước, liếc mắt nhìn vào trong. Người bên cạnh Cửu hoàng tử mặc thường phục màu xanh, lưng thẳng tắp, nhìn từ xa tựa như cây trúc cao trong chốn thâm sơn.
Đây là lão sư y thích nhất lúc nhỏ, thế nhưng lúc Cửu hoàng tử tới tuổi đọc sách, bị cha y sai qua dạy Cửu hoàng tử.
Lạc Quân Ý cũng nhìn thấy y, nghiêm túc quỳ xuống hành lễ thần tử. Lạc Quân Ý thấy sắc mặt y trắng bệch, nhất thời lộ vẻ vẻ xấu hổ, thỉnh tội rồi khuyên y đi về nghỉ, vẻ thân thiết quan tâm hiện rõ trên mặt.
Tô Tuấn Văn nâng Lạc Quân Ý dậy, vái thi lễ với hắn, nói: “Tiên sinh đến, người làm học trò sao có thể không ra đón tiếp.”
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên hoà thuận, Tô Tuấn Văn vờ ôn nhu kéo tay Cửu hoàng tử hỏi han ân cần, Cửu hoàng tử lại vừa trốn vừa khóc, lôi kéo ống tay áo Lạc Quân Ý không muốn rời khỏi.
Lạc Quân Ý không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại dỗ Cửu hoàng tử, không biết vì sao mà Cửu hoàng tử lại không nghe lọt bất kỳ lời nào, chỉ một mực khóc nháo. Lạc Quân Ý biết Cửu hoàng tử đang quấy rối, vì vậy bồi tội với Tô Tuấn Văn: “Thái tử chớ trách, là thần dạy không tốt.”
Tô Tuấn Văn cúi xuống rũ mắt, giấu sát ý của bản thân, bỗng nhiên quay đầu che miệng ho liên tục, tới nỗi khom người xuống ngồi chồm hỗm trên mặt đất, từ khe ngón tay chảy ra một tia máu đỏ sẫm.
Lúc này Lạc Quân Ý cũng hoảng rồi, Cửu hoàng tử cũng sợ đến mức không khóc nổi, cung nhân trong nội đường cuống quít muốn đi thỉnh thái y, bị Tô Tuấn Văn kêu trở về.
Tô Tuấn Văn: “Không muốn kinh động người khác, thái y đã kiểm tra, nói ta không thể sống được mấy năm.”
Chuyện không còn sống lâu này là giả, bên trong áo choàng của Tô Tuấn Văn có giấu túi máu.
Mà chiêu này đối phó Lạc Quân Ý lại rất hữu hiệu, Tô Tuấn Văn biết rõ lý do Lạc Quân Ý muốn gặp y, chính là muốn y bảo đảm hòa thuận ở chung với Cửu hoàng tử.
Đứng ở phương diện phe Cửu hoàng tử thì việc Cửu hoàng tử vào đông cung chính là dê vào miệng cọp, không chắc có thể đi ra. Lạc Quân Ý là tiên sinh của Cửu hoàng tử, đương nhiên phải cứu đồ đệ mình.
Tô Tuấn Văn đúng là có sát tâm, mà không thể biến thành hành động, đời trước Lạc Quân Ý lấy cái chết để ép y, còn mưu cầu cho Cửu hoàng tử một mảnh đất phong. Lạc Quân Ý cũng từng là tiên sinh của y.
Mà sau khi Cửu hoàng tử phản loạn, Tô Tuấn Văn phái binh trấn áp. Đi cùng tin tức Cửu hoàng tử đã đền tội truyền về, còn có tin Lạc Quân Ý qua đời.
Dàn xếp xong xuôi sư sinh hai người kia, Tô Tuấn Văn đã tránh được Lạc Quân Ý với Cửu hoàng tử.
Mới vừa được phong làm Thái tử, cho dù đang bệnh cũng có một đống sự tình phải xử lý.