Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 3



Edit: Phong Lữ.  Đã beta

(Công cute xuất hiện rồi nhé)

Ở đông cung, y bận đủ chuyện mà không nói gì.

Cửu hoàng tử thì mới vào đông cung xong, lúc sau đã qua hậu cung tìm Lệ Phi khóc.

Tính hắn còn trẻ con,  lúc ở đông cung khóc nháo bị Lạc Quân Ý dạy dỗ, lại mang tội này đổ lên đầu Tô Tuấn Văn. Cửu hoàng tử đi mách lẻo mà ăn nói lộn xộn, lúc thì nói Thái tử ca ca bắt nạt hắn, lúc lại nói Thái tử ca ca vừa hộc máu, Lạc tiên sinh đã nổi giận.

Lệ Phi là người thông minh, nghe nói Thái tử bệnh nặng thì kinh hãi, cẩn thận hỏi rõ lại con mình, rồi tìm người xác nhận đúng là có chuyện Thái tử hộc máu, ngay sau đó đã lan truyền tin tức này ra khắp thành.

Nhất thời, phe Cửu hoàng tử thì lao nhao, còn phe thái tử lại bắt đầu dao động.

Lệ Phi thậm chí còn tính đến chuyện làm ngư ông đắc lợi, để con mình làm người kế nhiệm Tô Tuấn Văn.

Mặc kệ trong triều xôn xao thế nào, Tô Tuấn Văn vẫn thờ ơ. Y chỉ là đang từng bước từng bước đi lại theo quỹ đạo cũ, hệt như diễn lại vở kịch, lạnh lùng bàng quan với quá khứ của chính mình.

Y phải ra mặt chủ trì kỳ thi Đình. Đông cung có trách nhiệm lựa chọn và điều động quan chức, nên y muốn tự xem xét sàng lọc.

Y vừa an bài việc bình định Giang Nam, vừa điều binh trấn áp phản loạn, còn vừa cùng thừa tướng thương lượng cách làm sao cổ vũ, trấn an lòng dân.

Thừa tướng cảm thán y còn trẻ mà đã lão luyện như vậy, khá là tán thưởng y.

Tô Tuấn Văn đưa ra nguyện vọng muốn cưới con gái thừa tướng, sau này sẽ là hoàng hậu của y.

Vậy mà thừa tướng lại ngẩn người, nói mình hiện tại chỉ có con trai, từng có một con gái nhưng đã chết trẻ từ nhiều năm trước rồi.

Suốt một buổi chiều, Tô Tuấn Văn không xử lý chính vụ nữa.

Tới lúc hoàng hôn, Tô Tuấn Văn lên thành lầu. Khi tâm tình của y phiền muộn thì thích làm hai việc, một là đến hậu cung tìm hoàng hậu ngồi chơi một chút, mà bây giờ y đã trở về thành người cô đơn rồi; việc thứ hai chính là lên thành cung, ngắm từ lúc mặt trời lặn tới khi trời đầy sao.

Tô Tuấn Văn nhìn kinh đô ngày xưa, qua mấy chục năm, thành cung vẫn không thay đổi gì.

Không khí bốn phía ngộp đến khiến người ta không thở nổi. Y bệnh mội hồi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, cả Lệ Phi cũng biết, nhưng về hoàng hậu thì một chút tin tức cũng không có.

Kiếp trước y coi Lạc Quân Ý như thầy như cha, trở thành một minh quân theo mong đợi của Lạc Quân Ý.

Y thấy Lạc Quân Ý đúng là quân tử nên mới buộc hắn tha Cửu hoàng tử. Bây giờ nhìn lại sự quan tâm của Lạc Quân Ý đối với Cửu hoàng tử, mới biết Lạc Quân Ý đối với y và đối với người khác cũng chẳng có gì khác nhau.

Tô Tuấn Văn bỗng rút kiếm bên hông ra, thân kiếm bóng loáng phản chiếu một gương mặt tái nhợt, tối tăm, cùng một đôi mắt uể oải, không phù hợp với một thiếu niên.

Một giọt mưa rơi xuống, làm mờ ảo gương mặt trên thân kiếm, Tô Tuấn Văn nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình, tự dưng nổi lòng một lòng hiếu kỳ hiếm hoi.

Nếu giờ mình tự sát, có phải có thể trở lại thời gian ban đầu của mình hay không.

Y còn nghĩ về chuyện sau khi ngủ trưa, muốn đi đến cung hoàng hậu thăm hoàng trưởng tôn. Tô Tuấn Văn kê thanh trường kiếm nằm ngang trên cổ, ngẩng đầu nhìn nền trời u ám, nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên có thứ gì đánh tới, đẩy ngã y xuống đất, bảo kiếm tuột tay, rơi leng keng trên mặt đất.

Tô Tuấn Văn ngã vào nền gạch tường thành bị nước mưa thấm ướt, nhìn thấy một người thanh niên mặc khôi giáp.

Thanh niên thở hồng hộc, ôm lấy y quát lớn: “Vi thần cứu giá chậm trễ! Kính xin điện hạ chớ nghĩ quẩn.”

Cổ Tô Tuấn Văn quấn một vòng băng gạc. Y ngồi ở bên trong phủ Thừa tướng, đôi mắt trừng nhau với người thanh niên vừa mới gặp kia.

Thanh niên nói: “Điện hạ, ta vẫn nên đi mời thái y đến đây nha.”

Tô Tuấn Văn cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn mặt hắn, lắc lắc đầu.

Thanh niên thấy y không lên tiếng, đi một vòng trong phòng, rốt cuộc nhịn không được nữa, ôm đầu nói: “Điện hạ là thái tử một nước, sao lại nghĩ quẩn muốn tự sát như vậy được hả!”

Thanh niên này là công tử phủ Thừa tướng, mà Tô Tuấn Văn nhớ đời trước thừa tướng không có đứa con trai này. Y thấy đây là một gương mặt đầy vẻ anh hùng tráng khí, nhưng lại y hệt với hoàng hậu của mình. Y hoảng hốt một lúc lâu rốt cuộc mới mở miệng nói: “Ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi? Có phải là thiên kim nhà thừa tướng đang giả trang nam không?”