Thuật pháp này của gã không liên quan gì đến chân khí.
Cái lồng năng lượng kiểu này thật ra là lồng năng lượng phân tử, có thể loại trừ tất cả các vật chất bên ngoài, đánh tan tất cả.
Lực lượng bên ngoài càng lớn thì độ loại trừ của lồng năng lượng càng lớn!
Kiểu lồng năng lượng này sao có thể bị đánh tan được? Hơn nữa còn chỉ bằng sức mạnh của cơ thể!
Nhưng người bịt mặt đã không còn cơ hội tự hỏi lại nữa.
Sau khi lồng năng lượng bị phá nát, Phương Vỹ Huyền lại đi tới trước người gã rồi lạnh lùng mở miệng hỏi:
"Hỏi lại một lần cuối cùng, anh là ai?" Người bịt mặt không nói gì, hai tay nâng lên muốn phản kích.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên trong không khí.
Nắm tay của Phương Vỹ Huyền đã nện lên trên ngực trái của người bịt mặt kia.
"Phụt!"
Ngực trái của gã bị đánh thủng thành một lỗ máu!
Người bịt mặt nặng nề nện mạnh lên mặt đất, không còn tiếng động nào nữa.
Phương Vỹ Huyền rơi xuống trước người gã, hơi hơi híp mắt nhìn vào kẻ nằm trên đất.
Lúc này, bên ngực trái của người bịt mặt kia thế mà lại không chảy máu.
Vài giây sau, lỗ máu trên ngực trái của gã vậy mà lại bắt đầu có máu thịt mới sinh sôi bồi thêm vào đó bằng tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được.
"Trái tim cũng đã bị đánh thủng rồi, thế mà vẫn còn có thể chữa trị được sao? Không, gã không có trái tim!" Phương Vỹ Huyền phát hiện ra điểm này nên nhướng mày một cái.
Chỉ trong một chốc, lỗ máu trên ngực trái của gã đã biến mất không còn dấu vết.
Người bịt mặt vỗ hai tay xuống đất, mượn lực đứng dậy.
Gã nâng hai tay lên kháp một pháp ấn phức tạp.
Phương Vỹ Huyền cũng không muốn cho gã cơ hội này.
Anh cũng vươn tay phải ra nhanh chóng bổ một nhát!
"Ca! Ca!"
Hai âm thanh vang lên, hai cánh tay của người bịt mặt cùng bị chặt đứt, rơi xuống mặt đất.
Nhưng chỗ bị gãy trên cánh tay kia lại không hề có một giọt máu nào chảy ra.
"Cơ thể của kẻ này..."
Lúc này Phương Vỹ Huyền cũng không thể tin nổi.
Người bịt mặt đứng trước mặt anh bây giờ rốt cuộc có phải là con người không vậy.
Nếu là con người thì sao lại có thể mất trái tim, chặt đứt tay mà không chảy một giọt máu nào như thế được?
Ngay lúc Phương Vỹ Huyền đang suy nghĩ thì hai cánh tay bị rơi trên mặt đất dần bồng bềnh bay lên, sắp quay về lại với cơ thể.
Phương Vỹ Huyền cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người bịt mặt này nữa.
Anh giơ tay phải ra trực tiếp đè đầu người bịt mặt lại, đè mạnh xuống đất!
"Ầm!"
Người bịt mặt lại bị Phương Vỹ Huyền ấn vào trong đất.
"Quả thật là năng lực chữa trị của anh rất mạnh.
Nhưng mà..." Ánh đỏ nổi lên trong mắt Phương Vỹ Huyền.
Anh đặt tay phải lên ngực người bịt mặt.
"Ầm!"
Một hơi thở cực kỳ khủng bố bùng nổ từ trên người Phương Vỹ Huyền.
Chân khí màu đỏ bọc lấy nắm đấm của anh, sau đó bao vây cả người người bịt mặt.
"A..."
Lần đầu tiên người bịt mặt phải phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Cả người gã run rẩy kịch liệt.
Hai mắt trước đó vẫn luôn trống rỗng và không hề có chút tình cảm nào, bây giờ lại tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn!
Sau khi tu luyện công pháp kia, gã đã mất đi rất nhiều phẩm chất riêng của con người.
Trong đó có một thứ, đó là cảm xúc.
Đã rất lâu rồi gã không sinh ra cảm xúc nữa!
Nhưng bây giờ, sau khi thân thể gặp đau đớn đến cực hạn, cuối cùng sợ sợ hãi cũng nảy sinh!
Rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai?
Ngay từ đầu gã đã cảm nhận được hơi thở đặc biệt trên người Phương Vỹ Huyền nên mới muốn cắn nuốt anh.
Nhưng sau khi chiến đấu, gã mới phát hiện ra rằng thực lực của Phương Vỹ Huyền đã vượt xa khỏi dự đoán của gã.
Thực lực của người này sâu không lường được!
Ngay cả lồng năng lượng phân tư cũng có thể bị anh phá nát chỉ trong một đòn!
Chuyện này đã vượt qua phạm trù có thể giải thích của gã!
Mà bây giờ, khi bị Phương Vỹ Huyền dùng chân khí bao vây, gã chỉ cảm thấy mỗi bộ phận trên cơ thể mình đều đang bị thiêu cháy, đang dần hòa tan ra!
Nếu cứ như vậy thì gã sẽ chết thật mất!
Cơ thể gã có được năng lực chữa trị và lành vết thương cực mạnh.
Đó là đến từ loài yêu thú cấp tám, Thằn Lằn Bất Tử.
Năng lực của loài thằn lằn này cực kỳ lố lăng.
Dù có bị thương ở vị trí quan trọng nhất đi chăng nữa thì cũng có thể nhanh chóng chữa lành và khép lại.
Nhưng loại năng lực này cũng có giới hạn.
Nếu cơ thể không có chút máu thịt đầy đủ nào thì cho dù năng lực của Thằn Lằn Bất Tử có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể chữa trị nổi!
Sự sợ hãi dâng lên trong ánh mắt của người bịt mặt.
Gã liên tục kêu lên thảm thiết.
Gã muốn chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích nổi!
Gã chỉ có thể cảm nhận từng đoạn máu thịt, từng cái tế bào trên cơ thể mình đều đang bị chân khí của Phương Vỹ Huyền thắt cổ và đốt trụi gần như chẳng còn gì!
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương lại chói tai vang vọng trong phạm vi mấy trăm mét.
Những người đứng phía xa theo dõi cuộc chiến nghe thấy tiếng kêu thảm này đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Phải gặp nhiều đau đớn đến mức nào mới có thể phát ra tiếng kêu bi thảm nhường này cơ chứ?
Những tiếng kêu thảm thiết này giằng co gần ba mươi giây mới dần dần dừng lại.
Lúc này, dưới chân Phương Vỹ Huyền chỉ còn lại một thi thể cháy đen như than.
"Quả nhiên không phải là con người bình thường." Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
Trên người người bịt mặt này chứa rất nhiều đặc điểm không thuộc về con người.
Vừa rồi trước khi gã chết, trên người gã đột nhiên xuất hiện một chùm lực linh hồn rồi nhanh chóng tán đi.
Lúc người bình thường chết đi thì hẳn là lực linh hồn sẽ tiêu tán dần dần theo một quá trình.
Nhưng tình huống của người bịt mặt này lại có vẻ rất kỳ quái.
"Chẳng lẽ...!Kẻ này là một con rối?" Phương Vỹ Huyền nhìn người bịt mặt trên mặt đất rồi suy đoán.
Quả thật điều này có khả năng rất lớn.
Nếu không thì thật sự không thể giải thích đủ loại hiện tượng quái dị trên người người bịt mặt này.
Chẳng qua Phương Vỹ Huyền cũng không quá để ý đến việc gã là ai.
Dù sao thì cũng bị anh đánh chết rồi.
Phương Vỹ Huyền ngồi xổm người xuống lấy đi hai mảnh kính vỡ từ trên người người bịt mặt.
"Hai mảnh nhỏ không trọn vẹn của kính Huyền La."
Mặc dù Phương Vỹ Huyền không có nhiều hứng thú với kính Huyền La, nhưng nếu đã dâng tận mặt thì anh cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Nói không chừng sau này anh còn có thể tìm được những bộ phận không trọn vẹn nữa rồi tổ hợp lại kính Huyền La một lần nữa thì sao.
Phương Vỹ Huyền cất hai mảnh kính nhỏ vào túi trữ vật.
Ánh mắt của mọi người trên cầu đá đều đang đặt trên người Phương Vỹ Huyền.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Thực lực mà Phương Vỹ Huyền bày ra đã hoàn toàn dọa cho bọn họ sợ ngây người.
Không ai ngờ được rằng trong đêm tổ chức chợ giao dịch, không chỉ có quái vật như người bịt mặt kia lẫn vào mà còn tồn tại một người cũng quái vật không kém là Phương Vỹ Huyền đây!
Anh trở lại trước mặt đám người Tần Lăng Thường rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cơ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn Phương Vỹ Huyền, không nói nên lời.
"Sắp chín giờ rồi." Tần Lăng Thường ở bên cạnh liếc nhìn đồng hồ rồi trả lời.
"Vừa lúc trở về ăn khuya." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Đoàn người Phương Vỹ Huyền rời đi rồi nhưng mọi người ở cây cầu đá vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, xung quanh vẫn lặng ngắt.
Vốn dĩ Lệ Trúc Hiên đang định lên tiếng gọi Phương Vỹ Huyền, nhưng sau đó lại thấy vẫn còn mấy người khác bên người anh nữa nên cô ấy nhanh chóng loại suy nghĩ này ra khỏi đầu.
"Xì, hình như tôi...!biết thanh niên này là ai..." Lúc này có người mở miệng nói, giọng điệu vô cùng khiếp sợ.
"Ai cơ?" Người bên cạnh hỏi.
"Hình như cậu ta là người trẻ tuổi đã dùng tu vi võ giả Tiên Thiên để đánh bại Võ Tôn Cổ Úy Sênh ở bên hồ Nguyệt Tâm hơn một tháng trước...!Phương Vỹ Huyền." Người kia nuốt một ngụm nước miếng rồi gian nan nói.
Phương Vỹ Huyền ư?
Mặc dù mọi người ở đây đều không được tận mắt chứng kiến trận đánh nhau giữa Phương Vỹ Huyền và Cổ Úy Sênh.
Nhưng bọn họ đều đã từng nghe đến cái tên Phương Vỹ Huyền này rồi!
"Thế mà lại là Phương Vỹ Huyền ư? Thảo nào mạnh như thế..."
"Trước kia tôi còn tưởng chuyện ở hồ Nguyệt Tâm kia chỉ là tin vịt thôi chứ...! Không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền thật sự tồn tại..."
"Đúng là quái vật..."
Sau khi biết được thân phận của Phương Vỹ Huyền, mọi người lại cảm thán một hồi.
Lúc này, phía sau đám người có hai người vẻ mặt tái nhợt.
Đó là Chu Mộ Đình và đầy tớ của anh ta.
Sau khi nghe thấy lời của người xung quanh, cuối cùng thì Chu Mộ Đình cũng biết vì sao lúc nghe thấy cái tên Phương Vỹ Huyền này lại cảm thấy quen như vậy.
Hóa ra là tên quái vật kia!
"May quá...!May mà đêm nay đột nhiên người bịt mặt kia xuất hiện...!Nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường nổi."
Nhớ tới việc suýt nữa thì mình đã để đầy tớ dạy dỗ Phương Vỹ Huyền, Chu Mộ Đình đổ một mảng mồ hôi lạnh sau lưng, thấm ướt sũng cả quần áo anh ta.
...
Hoa Hạ, ở tận cùng của phía Bắc.
Nơi này có dãy núi tuyết kéo dài mãi không đứt, khiến cả phương Bắc đều là một mảnh trắng xóa, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Sâu trên sườn núi của một ngọn núi tuyết cao gần hai nghìn mét, có một cái miệng hang rộng chừng hai mét.
Sự xuất hiện của cái miệng hang ở vị trí này có vẻ rất đột ngột, trông có vẻ như không phải hình thành từ thiên nhiên.
Bên trong hang động tối đen, giờ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.
Nhưng đột nhiên có hai ánh sáng xuất hiện trong cái hang tối mù này!
Đây là một đôi mắt!
Trong đôi mắt kia là một đôi đồng tử màu xám trắng!
"Phân thân đi Giang Nam cướp mảnh nhỏ của kính Huyền La...!mất liên hệ."
"Hãy để tôi xem xem có chuyện gì đã xảy ra nào."
Lúc này, một ánh sáng nổi lên trong đôi mắt kia.
Hơn mười giây sau, ánh sáng tản đi, sự ngạc nhiên và sát khí vô tận lấp đầy đôi mắt đó.
"Dám phá hủy phân thân Quỷ Đạo của tao...!Dù mày có là ai đi chăng nữa thì đều sẽ phải trả một cái giá đắt!".