Bởi vì Tần Lăng Thường vẫn chưa về thành phố Giang Hải nên Phương Vỹ Huyền bèn ngồi lên xe của Cơ Hiểu Nguyệt.
Trên xe chỉ có hai người là Cơ Hiểu Nguyệt và Phương Vỹ Huyền.
Vì Cơ Chấn Hoành còn phải đi công tác nên đã ngồi trên một chiếc xe khác rồi.
Trên đường đi, Phương Vỹ Huyền vẫn luôn im lặng, chỉ cúi đầu nhìn mảnh kính Huyền La nhỏ trong tay.
Hôm nay được nhìn thấy kính Huyền La sau ba nghìn năm, anh vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Càng quan trọng hơn chính là trong hai mảnh nhỏ này đều còn ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.
Điều này cũng cho thấy rằng suy nghĩ của anh không phải không có căn cứ.
Chỉ cần tìm được những bộ phận không trọn vẹn khác còn lại của kính Huyền La, thì sẽ có thể hợp lại một lần nữa.
Thánh khí kính Huyền La khiến cả giới tu chân điên cuồng năm đó sẽ có thể xuất hiện trên thế gian lần nữa.
"Đúng là thánh khí mà.
Đã qua nhiều năm vậy rồi, lại còn chia năm xẻ bảy như thế mà năng lượng bên trong vẫn không xói mòn..." Phương Vỹ Huyền thưởng thức hai mảnh kính Huyền La nhỏ vừa lấy được trong tay, cảm thán trong lòng.
Trong lúc anh đang quan sát kính Huyền La thì Cơ Hiểu Nguyệt ngồi đối diện cũng đang trộm đánh giá anh.
Từ sau trận chiến ở hồ Nguyệt Tâm, Cơ Hiểu Nguyệt chưa từng gặp lại Phương Vỹ Huyền, mãi đến tối nay.
Thấy Phương Vỹ Huyền mải thưởng thức hai mảnh kính kia, Cơ Hiểu Nguyệt hết nhịn nổi mở miệng hỏi: "Anh Phương, hai mảnh kính Hộ Linh này...!có gì đặc biệt sao?"
"Đương nhiên là đặc biệt rồi.
Tên của nó không phải là kính Hộ Linh gì đâu, nó là kính Huyền La." Phương Vỹ Huyền nói.
"Kính Huyền La ư?" Cơ Hiểu Nguyệt sửng sốt.
"Tóm lại là rất ghê gớm." Phương Vỹ Huyền cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói.
"Ồ." Cơ Hiểu Nguyệt gật gật đầu hỏi: "Anh Phương, trong khoảng thời gian này...!anh đã đi đâu vậy?"
"Đi xung quanh giải sầu thôi." Phương Vỹ Huyền đáp.
"Ồ." Cơ Hiểu Nguyệt lại gật gật đầu.
Không khí trong xe lại lần nữa trở nên im lặng.
Vì khuôn mặt của Cơ Hiểu Nguyệt nên Phương Vỹ Huyền thật sự không muốn nhìn về phía cô ta.
Bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt là anh sẽ cứ xem cô ta thành Lãnh Hoa Tinh.
Loại cảm giác này vô cùng không thoải mái.
May mà xe tiến vào thành phố Giang Hải rất nhanh.
Lúc đi ngang qua một khu phố ăn vặt, Phương Vỹ Huyền bảo lái xe dừng xe lại.
"Tôi đói bụng nên xuống tìm chút đồ ăn khuya đã.
Cho tôi xuống chỗ này là được." Phương Vỹ Huyền nói.
Lái xe dừng xe lại.
Phương Vỹ Huyền đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.
"Anh Phương, tôi cũng hơi đói bụng rồi.
Tôi có thể...!đi ăn khuya với anh được không?" Cơ Hiểu Nguyệt cẩn thận hỏi thăm.
"Tốt nhất là đừng đi.
Trên người tôi chỉ có hai mươi đồng thôi, chỉ đủ cho mỗi mình tôi ăn." Phương Vỹ Huyền từ chối.
"Không sao, tôi có thể tự trả tiền cho phần của mình!" Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt sáng lên trả lời.
Mẹ nó, biết thế lúc nãy từ chối dứt khoát cho rồi!
Phương Vỹ Huyền hơi hối hận, nhưng đã không còn cách nào nữa rồi, anh đành phải đồng ý với Cơ Hiểu Nguyệt.
Sau khi Cơ Hiểu Nguyệt xuống xa, hai người bèn đi tới ngã tư đường hiện rõ sự bẩn thỉu và loạn lạc.
"Anh Phương, chúng ta ăn gì bây giờ?" Cơ Hiểu Nguyệt đi bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nhẹ giọng hỏi.
Phương Vỹ Huyền cũng chưa từng tới khu phố ăn vặt này nên nhìn xung quanh một cái rồi nói: "Trông quán lẩu này cũng không tồi, ăn ở đây đi."
Tất nhiên Cơ Hiểu Nguyệt không có ý kiến gì.
Việc làm ăn buôn bán của quán lẩu này cũng không tệ lắm.
Bên trong quán đã đầy người, nhưng bàn bên ngoài thì vẫn còn trống.
Phương Vỹ Huyền chọn bừa một cái bàn bên đường rồi ngồi xuống.
Một nam phục vụ cầm thực đơn đi tới.
Lúc nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt ngồi đối diện với Phương Vỹ Huyền, ánh mắt người này không thể dời đi nổi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Không chỉ anh ta mà không ít đàn ông qua lại trên đường cũng đều dõi mắt ngắm nhìn Cơ Hiểu Nguyệt.
Chẳng qua biểu hiện của Cơ Hiểu Nguyệt cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên là đã quen với ánh mắt này rồi.
Phương Vỹ Huyền cầm bút vạch lên thực đơn mấy cái sau đó chuyển thực đơn đến trước mặt Cơ Hiểu Nguyệt.
"Muốn ăn cái gì cứ chọn đi, đêm nay cô mời mà." Phương Vỹ Huyền nói.
Cơ Hiểu Nguyệt sửng sốt, sau đó nhanh chóng cười nhẹ đáp: "Vậy tôi không khách sáo nữa."
Sau khi gọi đồ ăn xong, Phương Vỹ Huyền ngồi dựa vào ghế nhìn về phía ngã tư đường.
Lúc này đã là mười giờ bốn mươi phút tối, đang là lúc chợ đêm đông đúc nhất.
Người ăn vặt bên đường không ít, rất nhiều quán đều đã đầy khách.
Phương Vỹ Huyền không nói lời nào, Cơ Hiểu Nguyệt cũng im lặng nên bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Một lát sau, Cơ Hiểu Nguyệt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền rồi cắn cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Anh Phương...!tôi có chỗ nào khiến anh chán ghét sao?"
Phương Vỹ Huyền sửng sốt trả lời: "Không có."
"Vậy vì sao...!hình như anh không quá muốn nhìn về phía tôi lắm thì phải?" Cơ Hiểu Nguyệt hỏi.
Là một người phụ nữ, giác quan thứ sáu của Cơ Hiểu Nguyệt rất nhạy cảm.
Cô ta đã nhận ra rằng mỗi lần Phương Vỹ Huyền nhìn về phía mình đều sẽ nhanh chóng đảo mắt qua chỗ khác, trông như đang né tránh cái gì đó.
Mà trước đây cô ta đã hỏi Phương Vỹ Huyền một lần rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không trả lời thẳng mặt cô ta.
Lúc này cô ta thật sự không nhịn được nữa.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Cơ Hiểu Nguyệt sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Giống như bây giờ..." Cơ Hiểu Nguyệt hơi nhụt chí nói.
Phương Vỹ Huyền thở dài, đang định nói cái gì đó.
Thì đúng lúc này, người phục vụ lại xuất hiện dọn lẩu lên.
"Đồ ăn sẽ lên nhanh thôi." Người phục vụ lại trộm ngắm nhìn Cơ Hiểu Nguyệt vài lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Lúc này Cơ Hiểu Nguyệt vẫn còn nhìn Phương Vỹ Huyền, muốn nghe lý do của anh.
"Trông cô rất giống một người bạn trước kia của tôi." Phương Vỹ Huyền nói.
"Rất giống ư?" Đôi lông mày thanh tú của Cơ Hiểu Nguyệt nhíu lại, cô ta nghi ngờ hỏi.
"Ừ, tôi cũng thấy rất kỳ lạ.
Vậy mà trên thế giới lại còn tồn tại hai người giống nhau như thế, trong khi không cùng một dòng máu." Phương Vỹ Huyền nói.
"Giống đến mức nào?" Cơ Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
"Giống ít nhất tám phần." Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi trả lời.
"Tám phần..." Cơ Hiểu Nguyệt gật đầu nói: "Vậy người bạn kia của anh..."
"Cô ấy đã chết rồi." Phương Vỹ Huyền thản nhiên đáp.
"Đã chết rồi ư?" Vẻ mặt Cơ Hiểu Nguyệt hơi thay đổi.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn rất bình tĩnh, không hề dao động chút nào.
Nhưng Cơ Hiểu Nguyệt đã hiểu ra vì sao Phương Vỹ Huyền không muốn nhìn về phía cô ta rồi.
...
Ngay lúc Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt đang nói chuyện với nhau thì ở đối diện phố ăn vặt, có một đôi nam nữ trung niên cũng đang cúi đầu ăn.
Dù đang ăn đồ trong bát nhưng khóe mắt bọn họ lại luôn tập trung nhìn vào Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt ở đối diện.
"Ả đàn bà kia trông giống hồ ly tinh, làm cô ta ngất xỉu rồi nộp lên cho giáo chủ của chúng ta đi.
Chắc chắn chúng ta sẽ được khen ngợi!" Ả đàn bà trung niên đầu cũng không thèm ngẩng lên đã nhỏ giọng nói.
Gã đàn ông trung niên cũng cúi đầu trả lời: "Nữ thì có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng nam thì phải xử lý sao đây?"
"Có thể nghĩ cách dẫn cậu ta đi chỗ khác.
Nếu thật sự không được nữa...!thì cho cậu ta nhìn Ngã Giáo Kinh Văn, sau đó cũng mang đi đi." Bà ta nói.
"Ừ, trông cậu ta cũng còn trẻ.
Nếu để cậu ta nhìn Ngã Giáo Kinh Văn thì cũng tương đương với việc chúng ta đưa một giáo chúng tới cho Giáo hoàng thôi.
Phổ công đức lại nhiều thêm một bút!" Gã đàn ông nói.
"Ra tay bây giờ luôn sao?" Ông ta lại hỏi.
"Đừng vội, bọn họ vừa mới bắt đầu ăn thôi, chờ xung quanh ít người hơn chút rồi chúng ta lại ra tay thì tốt hơn." Ả đàn bà kia trả lời, một nụ cười lạnh lùng nở rộ bên khóe môi.
...
Đồ nhúng lẩu nhanh chóng được mang lên, Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt bắt đầu ăn.
Phương Vỹ Huyền thật sự đói bụng nên cúi đầu nhét thức ăn vào miệng, không rảnh để lên tiếng.
Cơ Hiểu Nguyệt vẫn duy trì phong thái thục nữ, ăn rất nhã nhặn.
Phương Vỹ Huyền gọi hơn mười đĩa thịt, đều là một mình anh ăn hết.
Cuối cùng Cơ Hiểu Nguyệt chỉ ăn chút rau xanh.
Sau khi ăn uống no đủ, Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Cơ Hiểu Nguyệt.
Tất nhiên cô ta hiểu được ý anh nên bèn đứng dậy nói: "Tôi đi thanh toán."
Nói xong, cô ta đi vào trong quán lẩu.
Cơ hội tới!
Đôi nam nữ trung niên vẫn luôn đặt sự chú ý lên người Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt để có thể tiến lên kịp thời.
Gã đàn ông lập tức đi về phía Phương Vỹ Huyền, còn ả đàn bà thì lại đi về phía Cơ Hiểu Nguyệt.
...
Phương Vỹ Huyền cầm cốc nước lên, đang chuẩn bị nhấp một ngụm trà.
Lúc này, một gã đàn ông dáng người mập mạp đi tới bên cạnh anh.
"Người anh em này vừa nhìn đã biết là một học sinh rồi.
Có một đoạn chữ trong quyển sách này tôi đọc không hiểu.
Cậu có thể đọc giúp tôi chút không?"
Gã đàn ông trung niên cầm một quyển sách lớn bằng bàn tay, trông tương đối dày.
"Nếu không biết chữ thì đề nghị học lại tiểu học đi." Đến liếc mắt Phương Vỹ Huyền cũng chẳng thèm liếc người đàn ông kia lấy một cái.
"Người anh em này, thầy cô không dạy cậu lấy việc giúp người làm niềm vui sao? Nhìn giúp chú một cái đi." Người đàn ông mạnh mẽ nhét quyển sách vào tầm mắt Phương Vỹ Huyền, chỉ vào một đoạn chữ trên đó.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn ông ta một cái.
Sau đó anh lại nhìn xuống câu mà ông ta chỉ.
Đây quả thực là một đoạn văn bản có thể hiểu được, nhưng ghép lại thành một câu thì lại trông rất kỳ quái.
"Đây là một đoạn kinh văn sao?"
Phương Vỹ Huyền nhanh chóng nhận ra điều này nên ngẩng đầu nhìn gã đàn ông đứng bên cạnh.
Thấy anh nhìn vào kinh văn, trên mặt gã đàn ông kia tràn đầy sự trêu tức.
Theo dự đoán của ông ta thì lúc này não của Phương Vỹ Huyền đã trống rỗng rồi, đã tiến vào trạng thái mặc ông ta ăn hiếp.
Nhưng ông ta nhanh chóng ngơ ngẩn cả người.
Bởi vì ông ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền cười với mình một cái!.