"Như các người mong muốn."
Sau khi tiếp tục tránh thoát một đòn của Hàn Lãnh Mục, trên mặt Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười, đột nhiên nhấc chân lên đạp vào phần bụng của Hàn Lãnh Mục.
Hàn Lãnh Mục vẫn đang chuyên tâm tấn công chợt thay đổi sắc mặt, vốn không kịp phòng ngự.
"A!"
Hàn Lãnh Mục kêu một tiếng thảm thiết, bay ngược ra ngoài, trực tiếp đâm đứt dây thừng bên cạnh võ đài, va mạnh lên vách tường ở phía sau, phát ra một tiếng vang trầm.
"Ầm!"
Hàn Lãnh Mục nằm trên mặt đất, trên mặt đầm đìa máu tươi.
Thấy cảnh này, trong nhà đa năng hoàn toàn yên tĩnh.
Vậy là...!kết thúc rồi?
Tất cả mọi người mở to hai mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền đứng ở trên võ đài vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ.
Sau đó, bọn họ lại nhìn về phía Hàn Lãnh Mục đang nằm sấp trên mặt đất, máu vẫn không ngừng chảy.
Bọn họ dụi mắt, tưởng rằng đã nhìn lầm.
Nhưng tiếng kêu rên do Hàn Lãnh Mục phát ra đã chứng minh tất cả những chuyện xảy ra lúc này đều là thật.
Cậu chủ của Võ quán nhà họ Hàn, thiên tài võ đạo, Tiên Thiên cấp bảy, thế mà Hàn Lãnh Mục lại bị Phương Vỹ Huyền đánh bại bằng một cú đạp!
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, trong mắt ngập tràn kinh hãi và hoảng sợ.
Lúc đầu bọn họ còn muốn chứng kiến kết cục thê thảm của Phương Vỹ Huyền, thật không ngờ lại thấy được bộ dạng thê thảm của Hàn Lãnh Mục!
Kết cục này, ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Nhất là Tưởng Bắc Lâm, lúc này sắc mặt đã tái nhợt!
Cô ta còn muốn để Hàn Lãnh Mục đánh bại Phương Vỹ Huyền, sau đó cô ta sẽ nghĩ cách ở bên Hàn Lãnh Mục, sau đó bảo Hàn Lãnh Mục ép Phương Vỹ Huyền khôi phục chức vị cho Tưởng Kiến Nam.
Nhưng bây giờ, kế hoạch của cô ta đã bị phá hỏng!
Hàn Lãnh Mục vốn không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền!
"Hội trưởng!"
Lúc này những thành viên của Hiệp hội Tán thủ mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh Hàn Lãnh Mục, đỡ Hàn Lãnh Mục dậy.
Hàn Lãnh Mục kêu thảm thiết, máu mũi giàn giụa, trong miệng cũng đầy máu tươi.
Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền đang ở trên võ đài, trong mắt ngoài sợ hãi còn có sự oán hận vô cùng.
Không ngờ anh ta lại bị đánh thành bộ dạng thê thảm như vậy ở trước mặt nhiều người như thế!
Đối với một người có lòng tự trọng cực mạnh như anh ta mà nói, chuyện này quả thật rất nhục nhã!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền vẫn có dáng vẻ ung dung, tựa như vốn không thèm để mắt đến anh ta, Hàn Lãnh Mục càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng anh ta biết, quả thật anh ta đã đánh giá thấp thực lực của Phương Vỹ Huyền.
Sức mạnh của cú đạp vừa rồi của Phương Vỹ Huyền thực sự quá kinh khủng.
"Tao không phải đối thủ của mày, không có nghĩa là tao không đối phó được mày!" Ánh mắt của Hàn Lãnh Mục đầy thù hận, ra hiệu cho một thành viên của Hiệp hội lấy điện thoại của anh ta tới.
Hàn Lãnh Mục nhận lấy điện thoại, cố nhịn đau đớn ở bụng, nhấn một số điện thoại rồi gọi đi.
"Alo, anh Tào Quang Khải, em là Lãnh Mục đây, em gặp một chút chuyện, anh có thể đến trường em một chuyến không? Anh ở ngay gần đây à? Vậy thì tốt quá rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Lãnh Mục dùng ánh mắt ngập tràn oán hận để nhìn Phương Vỹ Huyền ở trên võ đài, rồi nói: "Phương Vỹ Huyền, không phải mày rất ngang ngược ư? Có gan thì đừng có đi, chờ sư huynh của Võ quán nhà họ Hàn đến, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt!"
Trên mặt Phương Vỹ Huyền hiện lên nụ cười, nói: "Chẳng phải đã nói là đánh một trận công bằng sao? Sao chưa gì đã phải gọi cứu viện rồi?"
Hàn Lãnh Mục vốn đang phẫn nộ, lúc này nghe thấy Phương Vỹ Huyền trào phúng lại càng tức giận đến nỗi sắp hộc máu!
Nhưng anh ta vẫn cố nuốt cục tức này vào trong lòng.
Anh ta bị đánh đến nỗi này, tự trọng đã không còn tác dụng gì nữa.
Anh ta chỉ muốn Phương Vỹ Huyền phải trả giá đắt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, anh ta mới có thể lấy lại danh dự!
Nghe thấy lời nói của Hàn Lãnh Mục, đám học sinh xem náo nhiệt ở đằng sau lại bàn tán sôi nổi.
Người của Võ quán nhà họ Hàn sắp đến?
Chẳng lẽ Hàn Lãnh Mục gọi cha anh ta tới?
"Lần này Phương Vỹ Huyền chết chắc rồi, đắc tội Hàn Lãnh Mục chính là đắc tội Hàn Hành Thuẫn, đó là nửa Tông sư đấy!"
"Đúng thế, nếu Hàn Hành Thuẫn tới, vậy thì Phương Vỹ Huyền xong đời thật rồi!"
"Tốt quá rồi! Cuối cùng Phương Vỹ Huyền cũng sắp xong đời rồi..."
Nghe thấy ba chữ Hàn Hành Thuẫn, Phương Vỹ Huyền đã hiểu.
Hàn Lãnh Mục chính là con trai của Hàn Hành Thuẫn.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười, cảm thấy rất thú vị, bèn dứt khoát ngồi trên võ đài luôn.
"Tôi chờ người của cậu tới."
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ngồi xuống, trong mắt Hàn Lãnh Mục tràn đầy vui mừng.
Tốt quá rồi, anh ta chỉ sợ Phương Vỹ Huyền rời khỏi đây trước.
Chỉ cần Phương Vỹ Huyền không đi, đợi lát nữa là anh ta có thể lấy lại dạnh dự!
Lưu mập mạp thấy Phương Vỹ Huyền ngồi xuống, sắc mặt cậu ta trắng bệch, bèn vội đi lên gọi: "Phương Vỹ Huyền, chúng ta mau đi thôi..."
"Đến cũng đã đến rồi, đi vội thế làm gì?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Phương Vỹ Huyền, nếu cậu không đi thì không kịp nữa đâu...!Võ quán nhà họ Hàn không phải trò đùa!" Lưu mập mạp sốt ruột đến nỗi thịt trên mặt cũng đang run rẩy.
"Võ quán nhà họ Hàn...!quả thật là trò đùa." Phương Vỹ Huyền nhớ lại ngày ấy, Hàn Hành Thuẫn bị anh đạp một phát sụp vào trong tường, cười nói.
Nghe thấy Phương Vỹ Huyền chế giễu Võ quán nhà họ Hàn không có chút kiêng dè nào, Hàn Lãnh Mục tức đến run cả người.
Nhưng anh ta lại không làm gì, anh ta cũng không thể làm được gì.
Chỉ cần chờ sư huynh Tào Quang Khải tới, chắc chắn sẽ xử lý được đồ chó má Phương Vỹ Huyền này!
Khoảng ba phút trôi qua, một thanh niên đi từ ngoài cửa vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Lãnh Mục máu me đầy mặt.
"Lãnh Mục, là ai đánh em nên nông nỗi này?" Tào Quang Khải bước nhanh đến bên cạnh Hàn Lãnh Mục, sắc mặt tái xanh mà hỏi.
"Sư huynh, là nó đánh em thành như vậy." Hàn Lãnh Mục oán hận nhìn về phía Phương Vỹ Huyền ở trên võ đài.
"Anh sẽ giúp em báo thù." Ánh mắt của Tào Quang Khải lạnh như băng, nhìn về phía trên võ đài.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ngồi trên võ đài, Tào Quang Khải cảm thấy hơi quen mắt.
Đợi đã...!Là anh!
Tào Quang Khải giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tại sao lại là anh?
"Ồ? Là anh à?" Phương Vỹ Huyền cũng đã nhìn thấy Tào Quang Khải.
Tào Quang Khải chính là một trong hai tên trẻ tuổi đi theo sau Hàn Hành Thuẫn ở quán bar Thâm Lan tối hôm đó.
"Phương, anh Phương..." Tào Quang Khải lập tức khom lưng, cúi đầu với Phương Vỹ Huyền.
Ngày hôm đó sau khi được chứng kiến thực lực của Phương Vỹ Huyền, anh ta đã biết, tuyệt đối không thể đắc tội người này.
Đến cả Hàn Hành Thuẫn cũng bị đạp một phát thương nặng, huống chi là anh ta?
Nhìn thấy Tào Quang Khải đột nhiên cúi đầu với Phương Vỹ Huyền, còn cung kính gọi Phương Vỹ Huyền là anh Phương, những người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
"Anh Phương, nếu như Lãnh Mục có chỗ nào đắc tội anh, tôi thay mặt nó xin lỗi anh..." Tào Quang Khải vẫn khom người nói.
Sau khi nghe rõ câu này, sắc mặt của mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
Phương Vỹ Huyền đánh Hàn Lãnh Mục thành thế này, người của Võ quán nhà họ Hàn lại còn phải xin lỗi Phương Vỹ Huyền?
Thế này là thế nào?
Tưởng Bắc Lâm đã hoàn toàn kinh hãi, ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền trên võ đài.
Người này, rốt cuộc có thân phận gì?
"Sư huynh! Sao anh lại..." Hàn Lãnh Mục cũng ngơ luôn, không thể tin nổi mà nhìn Tào Quang Khải.
"Câm mồm! Em mau qua đây cùng anh xin lỗi anh Phương!" Tào Quang Khải giận dữ quát.
Xin lỗi Phương Vỹ Huyền?
Trong mắt Hàn Lãnh Mục ngập tràn oán hận, bị đánh thành như vậy còn phải xin lỗi Phương Vỹ Huyền?
Tuyệt đối không thể!
"Sư huynh, em không biết anh có quan hệ gì với nó, em muốn nói chuyện này cho cha em biết, để ông ấy..." Hàn Lãnh Mục còn đang nói chuyện.
Tào Quang Khải đã trực tiếp đi lên phía trước, một tay kéo Hàn Lãnh Mục đi theo.
"Sư huynh Tào Quang Khải! Rốt cuộc anh có ý gì? Chắc chắn em sẽ không xin lỗi thằng khốn này đâu!" Hàn Lãnh Mục lớn tiếng nói.
Sắc mặt Tào Quang Khải cực kỳ khó coi, đáp: "Cha em chính là bị cậu ta đá một phát làm thương nặng!"
Câu nói này vừa dứt, toàn trường đều kinh hãi.
Phương Vỹ Huyền lại còn đánh Hàn Hành Thuẫn thương nặng?
Đây chính là nửa Tông sư đó! Một sự tồn tại chỉ đứng sau Võ đạo tông sư!
Hàn Lãnh Mục cũng ngây dại.
Anh ta chỉ biết cha bị người ta đánh thương, nhưng lại không biết người đánh cha anh ta là Phương Vỹ Huyền!
"Em, em..." Hàn Lãnh Mục chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
Đối với anh ta mà nói, cục diện như bây giờ, ngất đi đã là kết quả tốt nhất rồi.
Sắc mặt Tào Quang Khải tái nhợt, vẫn cung kính khom người với Phương Vỹ Huyền, không dám đứng thẳng.
"Ngày mai bảo cậu ta đến lớp hai, xin lỗi Lưu Minh Thời ở trước mặt tất cả mọi người, nếu như không làm được..." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
"Nhất định sẽ làm được! Nhất định sẽ làm được!" Tào Quang Khải đáp liên hồi.
"Vậy thì tốt, Mập mạp, chúng ta đi thôi." Phương Vỹ Huyền nhảy xuống võ đài, khoác bả vai Lưu mập mạp đi ra ngoài trong ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh.
Một đám người vốn đang chen ở đằng sau bèn tự động nhường ra một con đường cho Phương Vỹ Huyền.
Trong mắt bọn họ, lúc này Phương Vỹ Huyền đã không phải là học sinh bình thường.
Anh là ma quỷ!
Giữa dãy núi ở phía tây Giang Nam, bên dưới một dòng thác nước.
Một bóng người đang đứng ở dưới thác nước, mặc cho dòng nước chảy xiết với sức mạnh cực lớn nện xuống cơ thể mình.
Sau khoảng ba giờ, người đó mới đi ra từ dưới thác nước.
Ở trước mặt người đó, có một ông lão mặc áo bào tím đang đứng trên tảng đá.
Ông lão này có khuôn mặt già nua, nhưng ánh mắt lại sắc bén như sấm, người bình thường tuyệt đối không dám đối mặt với ông ta.
"Con vừa bước vào cảnh giới Tông sư, căn cơ chưa vững, lẽ ra nên củng cố thêm một thời gian nữa." Ông lão nói.
"Con phải đi ra ngoài." Người thanh niên nói.
"Chắc chắn?" Lông mày ông lão nhíu lại.
"Chắc chắn, em trai con bị đánh thương nặng, cha mẹ và em gái có nhà không dám về.
Nếu con còn không về, nhà họ Dương sẽ sụp đổ mất." Thanh niên nói bằng giọng lạnh lùng.
Ông lão trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu, nói: "Thù nhà không báo, tu đạo để làm gì? Ta tán thành cách làm của con, đi đi."
Thanh niên khẽ gật đầu, xoay người, đánh một cú vào thác nước ở sau lưng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang, cột nước dâng lên cao..