Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 50: 50




Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp cùng đi ra ngoài cổng trường.

“Phương Vỹ Huyền, cảm ơn cậu.” Lưu mập mạp nhìn Phương Vỹ Huyền, chân thành nói.

Cậu ta ở trường vốn cũng chẳng có mấy người bạn, mà người bạn sẵn sàng ra mặt vì cậu ta, thì cũng chỉ có mỗi Phương Vỹ Huyền mà thôi.

“Không cần đâu, cậu cũng là vì tôi nên mới bị đánh, vết thương trên người của cậu thế nào rồi? Nếu cần…” Phương Vỹ Huyền nói.

“Không sao đâu, tôi da dày thịt béo, vốn cũng chẳng thấy đau bao nhiêu, qua mấy hôm nữa là tốt thôi.” Lưu mập mạp cười ha ha nói.

“Vậy thì tốt, tôi về nhà trước.” Phương Vỹ Huyền nói xong, lập tức định xoay người rời đi.

“Ấy, Phương Vỹ Huyền, đừng đi vội, hôm nay vui như vậy, để tôi mời cậu ăn một bữa cơm trước đã, sau đó lại cùng tới quán bar uống rượu đi!” Lưu mập mạp gọi Phương Vỹ Huyền lại.

“Ăn cơm thì được, uống rượu thì thôi.” Phương Vỹ Huyền nói, anh không có hứng thú với rượu.

“Đừng mà, anh họ tôi làm giám đốc ở quán bar, đã gọi tôi rất nhiều lần, bảo tôi dẫn bạn học tới chỗ anh ấy chơi một chút.” Lưu mập mạp gấp giọng nói.

“Hình như học sinh cấp ba không được vào trong quán bar thì phải?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Cậu không nói, tôi không nói, ai biết chúng ta đi quán bar chứ?” Lưu mập mạp cười nói.


Gần trường trung học Giang Hải có một phố ăn vặt, trên đường có đồ ăn ngon đủ loại màu.

Lưu mập mạp và Phương Vỹ Huyền đi vào một quán ăn khuya, gọi bốn loại đồ ăn, sau đó bắt đầu ăn.

Sau khi ăn uống xong, đã là sáu giờ rưỡi chiều.

“Phương Vỹ Huyền, chúng ta đi thôi, tới quán bar!” Ánh mắt Lưu mập mạp hưng phấn mà nói.

Thấy Lưu mập mạp phấn khích như vậy, Phương Vỹ Huyền cũng không muốn làm mất vui, cho nên đành đồng ý.


Hai người ngồi trên một chiếc xe tắc xi, đi tới quán bar Cách Lan nằm ở trung tâm thành phố Giang Hải.

Quy mô của quán bar này rất lớn, ở ngoài cổng bãi đỗ xe, có không ít xe sang trọng đỗ lại.

Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đang định vào cửa, lại bị bảo vệ giữ cửa ngăn lại.

“Hai người các cậu… Đã đủ mười tám tuổi chưa?” Bảo vệ thấy hai người đều mặc đồng phục của học sinh cấp ba, nhíu mày hỏi.

“Đủ rồi, đây là chứng minh thư của tôi.” Lưu mập mạp giống như đã chuẩn bị từ sớm, móc chứng minh thư ra từ trong túi quần, cho bảo vệ nhìn qua.

Bảo vệ lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nói: “Của cậu đâu?”
“Tôi ra ngoài không mang theo chứng minh thư, nhưng tôi chắc chắn đã đủ mười tám tuổi rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Bảo vệ hoài nghi mà nhìn Phương Vỹ Huyền, dường như cảm thấy Phương Vỹ Huyền đang nói dối.

Dù gì, Phương Vỹ Huyền nhìn qua còn trẻ hơn Lưu mập mạp không ít.

Nhưng sau một lúc do dự, anh ta vẫn bỏ qua cho Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đi vào.

Sau khi vào trong quán bar, Lưu mập mạp lập tức hết nhìn đông lại nhìn tây, hai mắt tỏa sáng.

Ánh đèn rực rỡ mờ ảo, nhạc mở to đinh tai, sàn nhảy cũng cực kỳ lớn.

Quan trọng nhất chính là, trong quán bar có rất nhiều gái đẹp ăn mặc gợi cảm táo bạo, Lưu mập mạp nhìn thấy mà sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cậu ta tới quán bar, đối với thứ gì cũng đều thấy tràn ngập cảm giác mới mẻ, nhất là gái đẹp.

Lưu mập mạp và Phương Vỹ Huyền tìm một chỗ khá ít người, ngồi xuống.

“Tôi đi tìm anh họ của tôi, cậu ở đây đợi tôi một chút.” Lưu mập mạp nói xong, bèn đứng dậy rời đi.

Phương Vỹ Huyền buồn chán nhìn khắp xung quanh, trông thấy ở trước quầy bar cách đó không xa, có một người phụ nữ đang ngồi một mình ở đó.


Trên người của người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ôm sát người, bên dưới là một chiếc váy màu đen ngang hông, chân dài vải đen, bao trọn lấy dáng người đẹp đẽ của cô ấy.

Dĩ nhiên, nếu so sánh với những cô gái khác ở trong quán bar thì mặc như vậy vẫn có thể xem là khá kín cổng cao tường.

Nhưng bởi vì dung nhan hơn người của người phụ nữ, vẫn thu hút không ít ánh mắt của đàn ông xung quanh.

Có điều, Phương Vỹ Huyền để ý đến cũng không phải là cách ăn mặc của người phụ nữ, mà là mặt của cô ấy.

Vậy mà lại là Đinh Thanh Trúc?
Giáo viên tiếng Anh của lớp chọn, Đinh Thanh Trúc.

Sau khi chuyển vào lớp chọn, Phương Vỹ Huyền cũng đã học qua vài buổi của cô ấy, cảm thấy tính cách của cô ấy cũng khá dịu dàng, điềm đạm nho nhã.

Không ngờ, lại sẽ nhìn thấy cô ấy ở mấy chỗ giống như quán bar này.

Có điều, mỗi người đều có hai mặt tính cách, Phương Vỹ Huyền hiểu rất rõ điều này.

Cho nên anh cũng chỉ liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, sau đó thu lại ánh mắt.

Lưu mập mạp quay trở lại rất nhanh, phía sau có một người đàn ông mặc đồ âu đi cùng.

“Ồ, em chỉ dẫn tới có một bạn học thôi à.” Người đàn ông nhìn thấy ở bên bàn chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền, trong mắt hiện lên sự khinh thường.

Anh ta bảo Lưu Minh Thời đưa bạn học tới, là muốn cậu ta dẫn cả một đám bạn học cùng tới, như vậy mới có thể ăn tiêu phung phí ở quán bar, cũng mới có trợ giúp lớn cho thành tích của anh ta.

Nhưng Lưu Minh Thời lại chỉ dẫn theo một người bạn học tới đây, hơn nữa nhìn người bạn học này còn rất bình thường, vừa nhìn đã thấy không giống như là người có tiền rồi.

“Phương Vỹ Huyền, đây là anh họ của tôi, anh ấy tên là La Đình Khiêm.” Lưu mập mạp giới thiệu.

“Chào cậu.” La Đình Khiêm cố nặn một nụ cười với Phương Vỹ Huyền, sau đó liền quay đầu nói với Lưu mập mạp: “Minh Thời, vậy em với bạn học của em cứ ở đây thoải mái chơi một chút đi, anh còn phải đi đón tiếp những vị khách khác nữa.”
“Đợi chút đã, anh họ, bọn em mới lần đầu tới quán bar, không biết nên uống rượu gì, anh giới thiệu cho chúng em một chút đi.” Lưu mập mạp nói.


“Ha ha, hai học sinh như các em, thì uống rượu gì chứ? Vẫn nên uống nước ngọt thì hơn, còn khá rẻ nữa.” La Đình Khiêm cười ha hả mà nói.

“Ấy… Nhưng đã vào quán bar rồi, sao có thể không uống rượu được chứ? Anh họ à anh mau giới thiệu một loại đi.” Lưu mập mạp nói.

“Minh Thời, anh thật sự có chút vội, tự em nhìn thử đi, anh phải đi đây.” La Đình Khiêm nói xong, xoay người muốn đi.

Lưu mập mạp có chút xấu hổ, nói với Phương Vỹ Huyền: “Phương Vỹ Huyền, cậu… Nhìn thử danh sách rượu đi.”
Phương Vỹ Huyền cầm lấy danh sách rượu nhìn lướt qua, bên trên toàn là rượu tây và rượu vang đỏ, thấp nhất cũng phải hơn một ngàn một chai.

Loại giá cả như vậy, Lưu mập mạp hiển nhiên là không trả nổi.

“Muốn hai ly trà đá Long Island.”
Đây là rượu cocktail rẻ nhất trong quán bar, một ly chỉ có sáu mươi nhân dân tệ.

“Được.” Lưu mập mạp chạy tới quầy bar đặt đơn.


Một lát sau, Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp được bưng trà đá Long Island tới, hai người ngồi ở trước bàn, lẳng lặng mà uống rượu.

Tửu lượng của Lưu mập mạp hiển nhiên là cũng không quá tốt, uống được hai hớp sắc mặt đã bắt đầu đỏ lên.

“Phương Vỹ Huyền à, tôi nói với cậu này, vừa rồi nhìn thấy cậu một cước đá bay Hàn Lãnh Mục, khỏi cần nói trong lòng sảng khoái biết bao nhiêu, giống như, giống như… Ấy? Ngồi ở đó có phải là cô giáo xinh đẹp dạy ở lớp chọn, Đinh Thanh Trúc kia không?” Lưu mập mạp liếc mắt một cái bỗng nhìn thấy Đinh Thanh Trúc đang ngồi một mình ở trước quầy bar, kinh ngạc nói.

Phương Vỹ Huyền đã sớm nhìn thấy, cho nên cũng không có phản ứng gì.

“Sao cô ấy lại đến một nơi như thế này?” Lưu mập mạp mở to hai mắt nhìn Đinh Thanh Trúc, nói.

Có lẽ là có chút men say, giọng của Lưu mập mạp có chút lớn.

Đinh Thanh Trúc dường như nghe thấy giọng nói của cậu ta, quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phương Vỹ Huyền.

Là anh?
Trên mặt Đinh Thanh Trúc lộ ra một nụ cười, bưng ly rượu lên, đi về phía Phương Vỹ Huyền, mang theo một mùi hương thoang thoảng.

“Hai người các cậu mặc đồng phục mà cũng dám đến chỗ như này sao, đúng là không gương mẫu mà.” Đinh Thanh Trúc hiển nhiên cũng đã hơi say, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt có chút mơ màng.

Một giáo viên mà cũng tới mấy chỗ như quán bar này, mà còn dám nói người khác sao?
Phương Vỹ Huyền có chút cạn lời, cũng không tiếp lời.


Mà Lưu mập mạp thì lại phấn chấn không thôi.

Ở trong trường, cậu ta đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Đinh Thanh Trúc, đáng tiếc Đinh Thanh Trúc chỉ dạy lớp chọn, trước kia cậu ta cũng chỉ có thể hâm mộ từ xa mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, Đinh Thanh Trúc lại đứng ở ngay trước mặt cậu ta, mỉm cười mà nói chuyện gần với cậu ta như vậy.

Quán bar đúng là rất tuyệt mà! Có thể giúp kéo gần quan hệ cô trò!
Đinh Thanh Trúc trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phương Vỹ Huyền.

Lưu mập mạp đang định nói chuyện, Đinh Thanh Trúc lại nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, hỏi: “Bạn học Phương Vỹ Huyền, lúc trước mỗi lần tôi nhìn thấy em, vẫn luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, thật giống như… Tôi đã từng gặp em ở đâu đó rồi vậy.

Mấy hôm trước cuối cùng tôi cũng nhớ ra, hình như em đã từng bị xe tải tông trúng… Sau đó, em giống như là siêu nhân vậy, chặn chiếc xe tải kia lại…”
“Lúc trước em chưa từng gặp cô, hẳn là cô nằm mơ rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Nằm mơ?” Đinh Thanh Trúc suy tư một hồi, sau đó cười ha ha, nói: “Cũng đúng ha, trên đời này nào có người có thể tay không chặn xe tải lại chứ… Tôi đúng là ngủ mê mệt quá rồi.”
“Chỉ là… Vì sao tôi lại mơ thấy em chứ? Trước đó tôi với em hẳn là cũng không quen biết nhỉ.” Đinh Thanh Trúc nói.

Phương Vỹ Huyền đang định mở miệng, lại nhìn thấy một người đàn ông đi tới từ sau lưng Đinh Thanh Trúc.

“Này, người đẹp, cậu Phong của chúng tôi muốn mời cô một ly rượu.” Người đàn ông nói với Đinh Thanh Trúc, đồng thời còn ra hiệu cho Đinh Thanh Trúc nhìn về phía một cái ghế dài phía sau anh ta.

Đinh Thanh Trúc nhìn qua, lập tức có mấy gã đàn ông ở bên đó huýt sáo với Đinh Thanh Trúc.

Đôi mi thanh tú của Đinh Thanh Trúc nhíu lại, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú.”
Vẻ mặt của người đàn ông vốn còn đang cười hì hì, lập tức đen xuống.

“Cô có biết cô vừa từ chối lời mời của ai không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú muốn biết.” Đinh Thanh Trúc nhàn nhạt nói, sau đó quay đầu đi, tiếp tục uống rượu.

Sắc mặt của người đàn ông vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp một cái, sau đó xoay người quay trở về.

Qua mười mấy giây, đám đàn ông ở chỗ ghế dài kia đều đi tới.

Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi đeo khuyên tai, cắt đầu đinh.

“Chào, người đẹp, tôi là Lý Dã Phong, tôi muốn mời cô một ly rượu.” Người đàn ông nâng ly rượu ở trong tay tới trước mặt Đinh Thanh Trúc..