Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 679: Các thanh kiếm giao chiến!



Trong lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền dứt khoát nâng trường kiếm trong tay lên, mũi trường kiếm chỉ thẳng vào Makoto Kimura.

Sắc mặt Makoto Kimura không đổi, ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền nói: “Cậu có thể không tin lời tôi nói, nhưng không cần phải ra tay.”

“Quả thật là do chúng tôi có lỗi trước, cho nên dù cậu đã gϊếŧ chết nhiều võ sĩ cấp dưới của tôi như vậy, nhưng tôi cũng có thể không truy cứu.”

“Nhưng bây giờ cậu lại dùng kiếm chỉ vào tôi…”

Giọng điệu Makoto Kimura chợt trở nên lạnh lẽo, nói: "Người Đông Nhật chúng tôi kiêng kị nhất là bị người ta chỉ thẳng mũi kiếm vào mình, đây là hành động vô cùng không tôn trọng. "

“Cũng vì như vậy nên tôi mới dùng kiếm chỉ đấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Makoto Kimura hừ lạnh một tiếng, trên người bùng phát ra một trận khí thế sắc bén.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt như rắn độc, hiện lên ánh sáng khiến người ta sợ hãi.

Bên hông ông ta có một thanh trường kiếm, vỏ kiếm màu đồng thiếc.

“Roẹt!”

Ông ta đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, rút thanh trường kiếm ra.

Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ phát ra tiếng vang giòn giã!

Thanh trường kiếm này không giống với người bình thường, lưỡi kiếm cũng không phải màu bạc tầm thường, mà là màu đen!

Đương nhiên chất liệu đúc thanh trường kiếm này cũng không phải là chất liệu bình thường.

“Kiếm của tôi tên là Thần Phong, đã chưa ra khỏi vỏ ba năm.” Makoto Kimura nhìn trường kiếm trong tay, trầm giọng nói.

Ông ta chậm rãi hạ thấp kiếm xuống, chỉ thẳng vào Phương Vỹ Huyền.

“Thần Phong ra khỏi vỏ, chắc chắn lấy mạng kẻ thù!”

Phương Vỹ Huyền nhìn thanh kiếm Thần Phong này, khẽ híp mắt nói: “Thanh kiếm này chắc được chế tạo từ đá Hắc Huyền nhỉ?”
Ánh mắt Makoto Kimura khẽ động.

Ông ta không ngờ Phương Vỹ Huyền chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra chất liệu tạo ra Thần Phong.

Nước Đông Nhật là một đất nước thiếu hụt tài nguyên.

Mà đá Hắc Huyền chính là chất liệu cứng nhất của nước Đông Nhật.

Bởi vì tài nguyên ít ỏi cho nên giá cả của đá Hắc Huyền cũng vô cùng đắt đỏ.

Thanh kiếm Thần Phong trên tay Makoto Kimura được đúc hoàn toàn từ đá Hắc Huyền, tiêu tốn gần một tấn đá Hắc Huyền Thạch, giá trị hơn một trăm triệu.

Ichiro Muto ở bên cạnh nhìn kiếm Thần Phong trong tay Makoto Kimura với ánh mắt tràn đầy hâm mộ và kích động.

Thanh Thần Phong này là quà tặng mà tổng hội trưởng của Thương hội Đông Nhật tặng cho Makoto Kimura, là top 10 trong bảng thần binh trong nước Đông Nhật, là thần binh sắc bén chân chính.
Nghe nói, kiếm Thần Phong cắt sắt thép dễ như dùng dao cắt đậu hũ!

Bình thường Makoto Kimura vô cùng yêu quý thanh trường kiếm này, không đến lúc cần thiết sẽ không lấy ra khỏi vỏ.

Mà một khi ông ta đã lấy ra khỏi, điều đó chứng tỏ ông ta coi trọng đối thủ, hơn nữa nhất định phải gϊếŧ chết đối thủ!

Ichiro Muto nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.

Đích thân hội trưởng Makoto Kimura ra tay, chắc chắn đầu Phương Vỹ Huyền sẽ rơi xuống đất!

Makoto Kimura nhìn thoáng qua Tần Lăng Thường, nói: “Cô Tần, tôi vô cùng tôn trọng cô, cũng vô cùng tôn trọng nhà họ Tần. Nhưng cấp dưới của cô quá mức kiêu ngạo, hôm nay tôi sẽ không để cậu ta rời khỏi nơi này, mong cô hãy thông cảm.”

Vừa dứt lời, Makoto Kimura đã lập tức ra tay.

Ông ta tiến về phía trước một bước, nhảy lên, bay tới chỗ Phương Vỹ Huyền.
Cùng lúc đó, kiếm Thần Phong đen nhánh trong tay ông ta cũng chém về phía Phương Vỹ Huyền.

Động tác của ông ta rất nhanh, nhanh đến mức người bên cạnh cũng không kịp phản ứng!

Phương Vỹ Huyền nâng trường kiếm trong tay lên, chắn ngang trước người.

Muốn dựa vào một thanh kiếm bình thường này để ngăn cản tấn công của kiếm Thần Phong sao?

Nằm mơ!

Ngay cả sắt thép cứng rắn mà kiếm Thần Phong cũng có thể chặt đứt dễ dàng, huống chi là lưỡi kiếm bình thường vô cùng yếu ớt cơ chứ?

“Keng!”

Thân kiếm của Thần Phong bổ thẳng vào trường kiếm.

Không như Makoto Kimura tưởng tượng.

Trường kiếm trong tay Phương Vỹ Huyền không hề bị gãy, mà thân kiếm còn hiện lên một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt, làm cho cánh tay đang cầm Thần Phong của Makoto Kimura cảm thấy một luồng áp lực!

“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, Makoto Kimura lùi về sau.

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, trên mặt nở nụ cười.

Lúc này, lưỡi kiếm của trường kiếm bình thường trong tay anh hiện lên một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Bao bọc trên đó chính là chân khí của Phương Vỹ Huyền.

“Dùng chân khí gia tăng cho kiếm thần, không phải kiếm khách chi đạo!” Sắc mặt Makoto Kimura u ám nói.

“Chỉ cho phép dùng kiếm đúc từ đá Hắc Huyền để chém tôi, mà không cho tôi dùng chân khí à? Như thế là không công bằng quá đấy?” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói: “Hơn nữa, bản thân tôi cũng không phải là một kiếm khách, không cần phải nói theo tinh thần võ sĩ đâu.”

Makoto Kimura cười lạnh, nói: “Cho dù sử dụng chân khí thì cũng không phải là đối thủ của tôi. Kiếm thuật chân chính có thể chặt đứt tất cả.”
Nói xong, Makoto Kimura hét lên một tiếng vọt tới chỗ Phương Vỹ Huyền lần nữa.

Lúc này đây, tốc độ của ông ta lại tăng nhanh hơn rất nhiều, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.

Hai tay ông ta cầm chuôi kiếm, chém ngang về phía Phương Vỹ Huyền.

Kiếm Thần Phong quét qua không khí, phát ra âm thanh chói tai.

Phương Vỹ Huyền cầm trường kiếm đã được gia tăng chân khí, dễ dàng ngăn cản một đòn này.

Tốc độ tấn công của Makoto Kimura rất nhanh, một đòn không có kết quả, ông ta lập tức rút kiếm Thần Phong về sau đó chém về phía cổ Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền lại nâng trường kiếm lên, đinh ngăn cản đòn tấn công này.

Nhưng khi kiếm Thần Phong sắp chạm vào trường kiếm của Phương Vỹ Huyền lại bỗng nhiên biến thành một cái bóng, biến mất không thấy đâu.

Mà một luồng gió lạnh đang lao tới sau lưng Phương Vỹ Huyền.
“Ồ?”

Phương Vỹ Huyền nhướng mày, anh nhanh chóng xoay người, ngăn cản lưỡi kiếm vòng ra sau của Makoto Kimura.

“Thân pháp không tệ.” Phương Vỹ Huyền nhìn Makoto Kimura trước mặt, nói.

Đòn này bị ngăn cản, ánh mắt Makoto Kimura hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh ông ta đã hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tấn công Phương Vỹ Huyền như vũ bão.

Kiếm Thần Phong trong tay ông ta xuất thần xuất quỷ nhập thần trên không trung, chém về phía các vị trí hiểm trên người Phương Vỹ Huyền.

Trong mắt Tần Lăng Thường và Tần Ảnh Huân ở bên cạnh và cả Ichiro Muto, Makoto Kimura giống như đang cầm trong tay mấy thanh kiếm Thần Phong tấn công đối phương cùng lúc.

Trên không trung xẹt qua từng đạo kiếm ảnh đen nhánh khiến cho người ta hoa cả mắt.

Bóng dáng Makoto Kimura lúc thì xuất hiện trước mặt Phương Vỹ Huyền, lúc thì xuất hiện sau lưng Phương Vỹ Huyền, hoặc là bên cạnh, thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ.
“Đây là… Kiếm pháp Đoạn Thủy Lưu  của hội trưởng Makoto!”

Trong ánh mắt Ichiro Muto tràn đầy chấn động và ngưỡng mộ.

Thế tấn công của Makoto Kimura càng ngày càng nhanh, tiếng nổ của kiếm Thần Phong xẹt qua không trung cũng càng ngày càng chói tai.

Sắc mặt Tần Lăng Thường tái nhợt, cô ấy bịt lỗ tai nhìn hai bên giao chiến cách đó không xa.

“Keng! Keng! Keng!”

Từng tiếng lưỡi kiếm va chạm gòn giã vang vọng quanh quẩn trong phòng tiếp khách.

Cùng lúc đó, trên mặt đất và cả vách tường cách đó không xa cũng xuất hiện từng vết nứt do kiếm khí làm ra.

Từ tình huống này có thể thấy, Phương Vỹ Huyền đang ở yếu thế.

Bởi vì anh vẫn luôn bị động phòng thủ, mà Makoto Kimura lại tấn công không ngừng nghỉ, càng ngày càng ác liệt.

Bây giờ, Phương Vỹ Huyền phòng thủ coi như thành công, nhưng chỉ cần ở thế phòng thủ sẽ rất dễ xuất hiện sơ hở, từ đó mà thất bại.
“Chị, có cần em ra tay giúp không…” Tần Ảnh Huân nhìn Tần Lăng Thường, sắc mặt lo lắng hỏi.

“Không cần.” Tần Lăng Thường lắc đầu nói.

Mặc dù Phương Vỹ Huyền đang yếu thế, nhưng trong lòng Tần Lăng Thường vẫn vô cùng tự tin và chắc chắn về Phương Vỹ Huyền.

“Được thôi.” Tần Ảnh Huân quay đầu đi, tiếp tục nhìn hai người giao chiến, ánh mắt ngạc nhiên không thôi.

Kiếm thuật của hai người này… thật sự là quá mạnh rồi.

Anh ta là một trong những thiên tài của thế hệ trẻ nhà họ Tần, đi theo con đường võ đạo rất thuận lợi, chưa từng gặp khó khăn gì.

Anh ta nắm bắt không ít công pháp và thân pháp, năng lực thực chiến cũng không kém.

Nhưng lại kém hơn rất nhiều so với hai người đang giao chiến trước mắt.

Anh ta rất rõ ràng, nếu đặt anh ta vào vị trí kia của Phương Vỹ Huyền, chỉ sợ anh ta đã không chịu nổi hai hiệp, sẽ bị kiếm Thần Phong của Makoto Kimura chém đứt đầu.
Phương Vỹ Huyền này… thật sự tài giỏi như ông nội nói…

Tần Ảnh Huân nhìn thân pháp nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy dao động.

Phương Vỹ Huyền vừa né tránh tấn công của Makoto Kimura, vừa quan sát động tác của Makoto Kimura.

Tấn công liên tiếp với cường độ cao như vậy sẽ tiêu hao rất lớn.

Hơn nữa thanh kiếm Thần Phong trong tay Makoto Kimura là được đúc thành từ đá Hắc Huyền, trọng lượng vượt xa trường kiếm bình thường.

Trong tình huống này, Makoto Kimura rất khó để duy trì nhịp độ tấn công như vậy trong thời gian dài.

Makoto Kimura điên cuồng tấn công nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi trong lòng cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Ông ta không ngờ tới, ông ta đã sử dụng Đoạn Thủy Lưu Kiếm pháp tấn công như vũ bão, nhưng lại không hề gây ra cho Phương Vỹ Huyền có chút thương tổn nào!
Sao có thể như vậy được!

Kiếm thuật của ông ta ít nhất cũng có thể xếp ở top 3 trong Thương hội Đông Nhật.

Cộng thêm gia tăng của kiếm Thần Phong, có nói ông ta là đệ nhất kiếm khách trong Thương hội Đông Nhật cũng không hề quá đáng.

Thế mà hôm nay đối mặt với Phương Vỹ Huyền, ông ta đã sử dụng kiếm pháp mạnh nhất nhưng lại bị Phương Vỹ huyền né tránh một cách hoàn hảo!

Điều này đối với sự tự tin của Makoto Kimura có thể nói là một đả kích vô cùng lớn!

Bởi vì ông ta đã nhận ra rằng, nếu ông ta tiếp tục như thế này thì kết quả đang chờ đợi ông ta chỉ có một.

Đó là thất bại!

Chắc chắn sẽ thất bại!

Đoạn Thủy Lưu Kiếm pháp đối với bản thân ông ta là tiêu hao khá lớn, thời gian càng lâu thì sức mạnh lại càng yếu!