Nghĩ vậy, Makoto Kimura dừng tấn công và lùi về sau thật.
Phương Vỹ Huyền nhìn Makoto Kimura đang lùi về sau, cười nhẹ nói: “Đá Hắc Huyền đúng là một vật liệu khá cứng rắn, nhưng không phải vật liệu phù hợp để làm kiếm. Bởi vì đá Hắc Huyền quá nặng, mà kiếm dài được coi là vũ khí, ưu điểm quan trọng nhất của nó chính là độ nhẹ vừa đủ.”
“Ông dùng đá Hắc Huyền đúc kiếm đã xóa đi ưu điểm lớn nhất của kiếm rồi.”
Nghe câu nói của Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt Makoto Kimura vô cùng khó coi.
Là một thanh kiếm, quả thực trọng lượng của thanh kiếm Thần Phong đúc từ đá Hắc Huyền quá nặng.
Nhưng chỉ vì tạo độ mạnh vốn có cho thanh kiếm.
Tố chất cơ thể của Makoto Kimura hoàn toàn đủ để huy động Thần Phong, kết hợp Đoạn Thủy Lưu Kiếm pháp thì không còn gì cản nổi. Khi đứng trước Makoto Kimura cầm Thần Phong trên tay, không ai trong những đối thủ từng gặp trước đây có thể đỡ được quá ba hiệp, càng không thể cản được Đoạn Thủy Lưu Kiếm pháp.
Nhưng Phương Vỹ Huyền trước mắt lại dứt khoát né được mọi đòn tấn công của ông ta, trông còn rất nhẹ nhàng!
Trong trận giao chiến vừa rồi, Makoto Kimura biết chắc đối thủ trước mặt ông ta không phải võ giả tầm thường.
“Vẫn còn quá yếu, nhàm chán.” Phương Vỹ Huyền nhìn Makoto Kimura đang thở hồng hộc, thất vọng lắc đầu.
Anh vốn tưởng rằng Makoto Kimura có thể thể hiện mạnh hơn một chút, nhưng xem ra khi nãy đã đến giới hạn của Makoto Kimura rồi.
Nhìn dáng vẻ và cử chỉ của Phương Vỹ Huyền, Makoto Kimura chỉ cảm thấy nhục nhã!
Là một võ sĩ, điều quan trọng nhất là danh dự!
Có thể chết, nhưng nhất định phải chết trong danh dự! Vẻ mặt Makoto Kimura rất khó coi, ông ta bỗng gào lên một tiếng, nắm chặt Thần Phong rồi lao về phía Phương Vỹ Huyền thêm lần nữa.
Khí thế toát ra trên người ông ta vô cùng mạnh, Thần Phong lướt qua trong không trung tạo ra từng đợt kiếm khí lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vẫn né tránh nhẹ nhàng, những kiếm khí này đập vào các góc trong phòng tạo ra những tiếng vang.
Thấy Makoto Kimura có hơi mất lý trí, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lóe qua chút châm biếm.
Dễ thấy, thực lực của Makoto Kimura đã hao tổn hơn phân nửa.
Sau khi né một nhát kiếm do Makoto Kimura dốc toàn lực, Phương Vỹ Huyền giơ chân đạp một phát vào ngực Makoto Kimura.
“Bịch!”
Makoto Kimura bị đá bay, va mạnh vào bức tường phía sau, ông ta rên lên một tiếng.
Phương Vỹ Huyền nhìn Makoto Kimura ngã trên đất, giọng điệu bình thản nói: “Kiếm thuật không phải là điên cuồng tấn công, tốc độ nhanh mới có thể được coi là mạnh.” “Kiếm thuật mạnh thực sự là phải biến phức tạp thành đơn giản.”
“Chỉ có nhẹ nhàng đánh bại kiếm thuật của đối thủ, mới là kiếm thuật mạnh thật sự.”
Vừa nói, Phương Vỹ Huyền vừa giơ thanh kiếm dài trong tay lên chém một nhát về phía trước.
“Vèo!”
Một kiếm khí lao ra, tấn công thẳng về phía Makoto Kimura!
Makoto Kimura vừa mới bò dậy khỏi mặt đất bỗng thay đổi sắc mặt, ông ta lập tức giơ Thần Phong trong tay lên định chặn kiếm khí này lại.
“Keng!”
Một tiếng vỡ.
Kiếm khí lao thẳng vào thanh kiếm Thần Phong, lại xuyên qua cơ thể Makoto Kimura.
Makoto Kimura đứng yên, ngây ngốc nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Lạch cạch!”
Thanh kiếm Thần Phong trong tay ông ta xuất hiện một vết nứt rồi vỡ vụn! “Cậu…”
Makoto Kimura chỉ thốt được từ này, sau đó khắp mặt ông ta, thậm chí từ cổ trở xuống đều xuất hiện vết nứt.
Vài giây sau, cơ thể Makoto Kimura nứt thành hai mảnh, đổ sang hai phía!
Máu tươi rỉ ra như nước từ hai nửa thi thể của ông ta.
Tần Lăng Thường đã nghiêng đầu qua một bên từ lâu, không dám nhìn dù chỉ một chút!
Mùi tanh hôi của máu lan ra khắp căn phòng.
Ichiro Muto nhìn thi thể của Makoto Kimura, mãi mấy giây sau mới có phản ứng.
“Phịch!”
Hai chân Ichiro Muto mềm nhũn, ông ta quỳ xuống dập đầu với Phương Vỹ Huyền.
“Xin, xin xin anh tha cho tôi một mạng…”
Ichiro Muto sợ tới mức tè dầm, lời nói xen lẫn cả tiếng mẹ đẻ, chẳng thể hiểu được ông ta nói gì.
Phương Vỹ Huyền nhìn Ichiro Muto nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Ichiro Muto thấy có hy vọng liền ngẩng đầu luôn miệng nói: “Anh muốn hỏi gì, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật, nhất định! Chỉ cần anh tha cho tôi…” “Sát thủ ám sát Tần Lăng Thường tối nay là do các ông cử tới sao?” Thanh kiếm dài trong tay Phương Vỹ Huyền bị ném một cách tùy ý, anh hỏi.
Ichiro Muto thay đổi sắc mặt, nhưng trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, là chúng tôi cử tới… Nhưng đó là kế hoạch của Hội trưởng Makoto, không liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách thực hiện…”
“Ngoài ra, ông nói còn có sát thủ trên đảo Cửu Long muốn ra tay với Tần Lăng Thường, đó có phải kế hoạch của các ông không?” Phương Vỹ Huyền tiếp tục hỏi.
“Đúng, đúng vậy… Đúng vậy.” Ichiro Muto khóc nức nở, giọng run rẩy đáp: “Xin anh đừng gϊếŧ tôi…”
Phương Vỹ Huyền cau mày nói: “Vậy hai tháng trước có phải các ông từng cử sát thủ tới gϊếŧ Tần Lăng Thường bằng cổ độc không?”
Vẻ mặt Ichiro Muto ngỡ ngàng, ông ta liên tục lắc đầu nói: “Không có! Kế hoạch của chúng tôi đối với Tần Lăng Thường mới chỉ lập ra nửa tháng gần đây thôi… Cổ độc là gì tôi còn chẳng biết…” Phương Vỹ Huyền nhìn dáng vẻ của Ichiro Muto, biết ông ta không nói dối trong hoàn cảnh này.
Cũng có nghĩa, người hạ cổ độc với Tần Lăng Thường hai tháng trước với người của Thương hội Đông Nhật trước mặt này không cùng một nhóm?
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Tần Lăng Thường.
Vẻ mặt Tần Lăng Thường cũng chăm chú như vậy.
“Nên xử lý đám người này như thế nào?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi sẽ cho người xử lý. Cậu… Đừng ra tay.” Vẻ mặt Tần Lăng Thường rất khó coi, nói.
Giờ khắp căn phòng đều nồng nặc mùi máu tanh khiến cô ấy buồn nôn.
Phương Vỹ Huyền ra tay quá tàn nhẫn.
“Được thôi.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
…
Ngồi trên xe rời khỏi Thương hội Đông Nhật, Phương Vỹ Huyền nhìn Tần Lăng Thường hỏi: “Ổn hơn rồi chứ?”
Cửa sổ xe được kéo xuống, Tần Lăng Thường hít lấy hít để luồng không khí tươi mới, cảm giác buồn nôn cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa. “Sát thủ của Thương hội Đông Nhật không cùng một nhóm với sát thủ ban đầu hạ cổ độc với cô, cô thấy sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Vậy có nghĩa là tình báo mà trước đây chúng tôi thu được có vấn đề.” Tần Lăng Thường cau chặt mày nói.
“Chị, ý chị là tình báo nói gần đây có người muốn ra tay với chị, là giả sao?” Tần Ảnh Huân hỏi.
“Ừ, cũng có thể là một phần trong kế hoạch của Thương hội Đông Nhật…” Tần Lăng Thường đang nói bỗng nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cô ấy liền thay đổi.
“Tôi thấy tình báo của các người không có vấn đề, quả đúng có người muốn ra tay với cô, có điều không phải tối nay. Chỉ là đúng lúc Thương hội Đông Nhật gặp xui mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Tần Lăng Thường cũng vừa nghĩ đến điểm này. “Không thể không nói cô đắc tội với nhiều người thật đấy.” Phương Vỹ Huyền ngoảnh đầu lại nhìn Tần Lăng Thường, nói.
“Đây là điều tất nhiên.” Tần Lăng Thường bình tĩnh trả lời.
“Cô vẫn muốn ở lại đảo Cửu Long đợi sát thủ thực sự đến đánh úp sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đương nhiên, đó là mục đích chuyến đi lần này của tôi.” Tần Lăng Thường đáp.
“Tôi kiến nghị cô không nên lao đầu vào nguy hiểm, vì vệ sĩ bên cạnh cô không đủ để bảo vệ an toàn cho cô.”
Hiển nhiên người mà anh nói tới chính là Tần Ảnh Huân.
Vẻ mặt Tần Ảnh Huân đầy lúng túng.
Quả thực nếu đánh giá anh ta của tối nay, mười điểm thì có lẽ chỉ được một điểm.
Ban đầu khi ở khách sạn, anh ta không chú ý tới sự tồn tại của sát thủ, mà sau đó đến Thương hội Đông Nhật, đoán chừng anh ta cũng không phải đối thủ của Makoto Kimura. Nếu tối nay không có Phương Vỹ Huyền, Tần Lăng Thường và anh ta đều đã rơi vào bước đường cùng.
Tần Lăng Thường lặng lẽ nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Hai ngày này đảo Cửu Long sẽ có một lượng lớn võ giả đổ xô tới.”
“Tại sao?” Phương Vỹ Huyền hơi cau mày, hỏi.
“Bởi vì Tháp chín tầng trên đảo Cửu Long sắp mở ra rồi, không ít võ giả muốn vào trong tìm bảo vật.” Tần Lăng Thường đáp.
“Tháp chín tầng? Đó là thứ gì?” Phương Vỹ Huyền ngây ra hỏi.
“Nghe nói đó là pháp bảo do mấy vị đại sư tạo ra vào một nghìn năm trước, bên trong có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng đều lắp đặt rất nhiều cơ quan và thứ dạng như yêu quái.”
“Chỉ có đi qua những cơ quan này, giải quyết đám yêu quái này mới có thể tìm được đường lên tầng kế tiếp. Mỗi tầng đều có không ít bảo vật được khai quật… Nghe nói, nếu thành công đi đến tầng thứ chín và vượt qua thử thách thì có thể nhận được vật truyền thừa của mấy vị đại sư để lại.” “Vì cơ quan và yêu quái trong Tháp chín tầng đều là ảo ảnh nên nhiều võ giả chỉ vào đó với ý nghĩ vào thử.”
“Nếu may mắn thì nhận được bảo vật, không may mắn thì cùng lắm là bị đẩy ra ngoài… Không tổn hại đến cơ thể.” Tần Lăng Thường giới thiệu.
“Tôi đoán vào Tháp chín tầng đó phải trả phí đúng chứ?” Phương Vỹ Huyền cười hỏi.
“Ừ, muốn vào Tháp chín tầng cần phải nộp một vật nhất định.” Tần Lăng Thường đáp.
“Vậy thì phải rồi.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
“Chẳng phải cậu thích đến những nơi như vậy sao?” Tần Lăng Thường hơi cau mày, nói.
“Vậy còn phải xem đó là nơi nào, ví dụ như Tháp chín tầng này, tôi chẳng có chút hứng thú nào.” Phương Vỹ Huyền nói.
Một nghìn năm trước, mấy vị đại sư.
Từ mấy từ khóa này có thể nhìn ra, trong Tháp chín tầng này không có đồ tốt thực sự nào. Chẳng qua là một mánh khóe vơ vét của cải mà thôi.
…
Mười hai giờ khuya, trên đảo nhà họ Long.
Sau khi trải qua chuyện hồi sáng, hòn đảo này đã bị tàn phá nặng nề, tàn tích khắp nơi.
Trên đào còn có rất nhiều thi thể chưa kịp xử lý, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cả hòn đảo chìm trong tĩnh mịch, xung quanh chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trên đảo.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể nhìn ra gã mặc một bộ trường bào màu đen thuần, còn bịt vải đen trên mặt, không nhìn rõ gương mặt.
“Đáng chết! Căn nguyên của rồng bị người ta lấy trước rồi!”
Bóng người này đứng trên đảo, giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ.
Nhưng rất nhanh sau, gã bình tĩnh trở lại, miệng thầm niệm pháp quyết.
Gã có cách tìm ra nơi chứa Căn nguyên của rồng, không cần quá lo lắng. Gã nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra.
Con ngươi màu xám trắng bỗng hiện một tia sáng lạ thường.
“Để tôi xem xem là ai cướp mất Căn nguyên của rồng!”
Người mặc hắc bào đứng yên, hai mắt hiện lên tia sáng lạ thường.
Thoáng chốc, vẻ mặt gã thay đổi, cơ thể tỏa ra sát khí bức người.
“Không ngờ lại là anh ta!”
Cùng lúc đó, Phương Vỹ Huyền đang ngồi trên xe nói chuyện với Tần Lăng Thường cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Anh cảm nhận được một thế lực Thần thức đang bao trùm lấy anh!
“Là ai?”
Phương Vỹ Huyền giải phóng thần thức trên người mình, đối mặt với thần thức của người kia.