EDIT: zl_wing
⨳⨳⨳⨳⨳⨳
Nghe Cung Khúc nói, Chu Phụng ngậm miệng lại, cũng không nói lời nào, đây là lẳng lặng nhìn Cung Khúc.
Đối với hắn, nhiều lời vô nghĩa thì chắc chắn không phải do hắn nói.
Miễn là hắn không nói chuyện, có nghĩa là sẵn sàng để động thủ.
Trong phúc địa, chiến đấu với nhau được cho phép.
Thậm chí còn có thể trực tiếp hạ sát thủ, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào truy trách nhiệm.
Chỉ có điều, nói chung, không ai chọn hạ sát thủ.
Thứ nhất, có thể tiến vào phúc địa không phải là thực lực mạnh mẽ, chính là sau lưng có quan hệ.
Không có tình huống đặc biệt, trực tiếp xuống tay chết chính là tìm phiền toái cho mình.
Thứ hai là một khi hạ tử thu, rất dễ dàng bị người khác bài xích nhắm vào.
Nhưng đó chỉ là một quy tắc ngầm.
- Ngươi câm? Chẳng lẽ ngươi còn dám động thủ sao?
Cung Khúc nhìn Chu Phụng không nói một lời, vẫn như một bộ dáng ngông cuồng.
Đây cũng không phải là nói Cung Khúc không có đầu óc, cũng không phải Cung Khúc vẫn luôn ngông cuồng như vậy.
Bởi vì nhằm vào Chu Phụng là tính toán của người đứng sau hắn.
Tất cả đều là vì giết gà dọa khỉ mà thôi, hiện tại vị trí tông chủ cạnh tranh kịch liệt như vậy.
Đã có người bắt đầu không chịu đựng được nữa, cũng mặc kệ thái độ gì của Lãnh Mạn Nhi, trực tiếp bày tỏ thái độ đang nói trước.
Để chấn nhiếp các đối thủ cạnh tranh khác, Chu Phụng đã trở thành con gà giết gà dọa khỉ.
Cung Khúc biểu hiện kiêu ngạo như vậy cũng chỉ là cho người khác xem.
Về phần Chu Phụng nghĩ như thế nào, bởi vậy đến cuối cùng cũng không quan trọng.
Chỉ là một học đồ luyện đan Linh Đài nhị trọng, chẳng lẽ còn có thể lật trời không được??
- Thú vị! Không biết người này sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
- Xem ra là chuẩn bị động thủ a!
- Đây vừa vặn là bị người lập uy a! Chỉ là các ngươi nói Cung Khúc có thể lật xe hay không?
- Người này dường như có chút bí mật, bằng không cũng sẽ không bị đại sư tỷ kéo vào phúc địa!
- Không biết đại sư tỷ sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào?
- .....
Không ít người vây xem còn lại cũng sẽ hồi tưởng lại, Cung Khúc này so với biểu hiện bình thường chênh lệch lớn như vậy.
Rõ ràng tất cả điều này là dành cho những người họ xem.
Chu Phụng là một tiểu nhân vật Linh Đài nhị trọng như vậy, hoàn toàn chính là vai phụ của vở kịch này.
Đối mặt với Cung Khúc kêu gào, Chu Phụng nhíu mày, vẫn không nói một lời.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Cung Khúc tự định hắn không dám trực tiếp động thủ với hắn, trên mặt là cười khinh thường.
- Nếu như ngươi hiện tại dám động thủ ta còn kính ngươi là một hán tử! Đáng tiếc...
Biểu diễn vụng về của Cung Khúc, làm cho lông mày nhíu chặt của Chu Phụng chậm rãi buông lỏng xuống.
Nhìn thấy bộ dáng này của Chu Phụng, Cung Khúc cho rằng cuối cùng hắn vẫn không dám động thủ, trên mặt lại cười cười, sau đó chuẩn bị nhìn biểu tình trên mặt những người khác.
Dù sao trước tiên không nói đến người sau lưng Cung Khúc, chỉ riêng thực lực minh diện của Cung Khúc và Chu Phụng song phương so sánh.
Làm cho nhiều người cho rằng Chu Phụng không dám trực tiếp động thủ.
Cung Khúc là tu vi Linh Đài ngũ trọng, linh đài vẫn là lục phẩm, thần hồn lực tinh thuần cùng khổng lồ.
Trên người cực phẩm pháp khí, cổ trùng, đạo thuật cũng không thiếu.
So sánh với thực lực trên giấy của Chu Phụng kém không ít.
Đang lúc Cung Khúc quay đầu, nhìn về phía nơi khác.
- Cơ hội!
Trong mắt Chu Phụng hiện lên một tia tinh quang.
Thôn Ma chiến pháp!
Ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cây trường mâu, mũi mâu phá không một cái đâm.
Dựa vào cảm giác cực kỳ cường hãn, Chu Phụng bắt được một cơ hội như vậy, dùng góc độ cực kỳ xụi xụi đâm về phía Cung Khúc.
Mà đây chính là khoảnh khắc Cung Khúc chú ý thả lỏng.
Lúc trước Chu Phụng vẫn không động thủ, là bởi vì hắn đang chờ đợi một thời cơ.
Đừng nhìn Cung Khúc vừa biểu hiện kiêu ngạo như vậy, nhưng toàn thân đều ở trong trạng thái căng thẳng.
Sự chú ý cũng luôn ở trên người Chu Phụng, sẵn sàng phản kích.
Cũng chỉ có trong nháy mắt vừa rồi, cho rằng Chu Phụng không dám động thủ, tinh thần mới lơi lỏng một tia.
Chu Phụng thì trực tiếp bắt lấy cơ hội này, phát động đánh lén.
- Ngươi! Muốn chết!
Cung Khúc vừa rồi còn nhận định Chu Phụng không dám động thủ, khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo.
Trường mâu do ma khí ngưng tụ mà thành, trực tiếp đâm vào ngực hắn.
May mà trên người hắn có một kiện pháp khí khôi giáp cực phẩm, đem công kích lần này ngăn cản lại.
Nhưng thông qua sự bị động của Xuyên Giáp Chi Mâu, một tia ma khí vẫn trực tiếp xuyên thấu vào trong cơ thể Cung Khúc.
- Vô Song lực!
Đối với Cung Khúc mà nói, Chu Phụng lại dám trực tiếp động thủ, đó chính là khinh thường hắn và người sau lưng hắn.
Vừa rồi hắn còn nhận định Chu Phụng không dám động thủ, Hiện tại Chu Phụng nói động thủ liền động thủ, ngay cả một câu cũng không nói.
Đây không phải là đánh mạnh vào mặt hắn sao?
Cho nên Cung Khúc trực tiếp thúc dục Vô Song Cổ trong cơ thể, căn bản không có ý định lưu lại bất kỳ đường nào.
Trong cơ thể Cung Khúc chính là Vô Song Cổ, mà dùng Vô Song Cổ làm người tu hành bản mệnh cổ, cơ hồ sẽ đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên nhục thân.
Kèm theo một tiếng gào.
Huyết khí cuồng bạo tựa như thủy triều mãnh liệt, bộc phát từ trên người Cung Khúc.
Khí thế khủng bố nghẹt thở khuếch tán trực tiếp ra xung quanh.
Nương theo lực sơn băng, Cung Khúc tựa như lóe lên xuất hiện trước mặt Chu Phụng.
- Quả nhiên lực lượng Vô Song Cổ vẫn là khoa trương trước sau như một!
- Đúng vậy! Vẻn vẹn chỉ dựa vào huyết khí lực của thân thể, cũng đủ để nghiền ép đại bộ phận tu sĩ rồi!
- Chỉ là ta không nghĩ tới chính là, người gọi Chu Phụng này lại thật sự dám động thủ!
- Hơn nữa căn bản không nói một câu, cũng là một nhân vật độc ác!
- ...
Cung Khúc đột nhiên bộc phát một quyền, Chu Phụng chỉ nhẹ nhàng nhảy về phía sau liền né tránh.
Hơn nữa còn là loại vị trí chênh lệch một li để né tránh.
Cảm giác siêu cường mà đại sư săn bắn đưa ra, phối hợp với Bản Năng Chiến Đấu bị động, làm cho Chu Phụng vô cùng dễ dàng có thể dự đoán được công kích của Cung Khúc.
Trong nháy mắt né tránh, trường mâu trên tay Chu Phụng lại đâm một cái.
Rất tự nhiên, Cung Khúc trực tiếp bỏ qua cái gai này, bởi vì bình thường mà nói, tấn công như vậy thậm chí không thể phá vỡ da của hắn.
Khôi giáp trên người Cung Khúc, tên là Vô Song Giáp, coi như là một kiện cực phẩm pháp khí.
Bình thường mặc trên người cũng sẽ không hiện ra nửa phần.
Một khi tiến vào trận chiến, sẽ tự động hiện hình, lực phòng thủ cực mạnh.
Càng đừng nói trong cơ thể Cung Khúc chính là Vô Song Cổ, thân thể cực kỳ cường hãn, toàn lực bộc phát thậm chí có thể dùng tay không đánh nát pháp khí.
Nhưng dựa vào Xuyên Giáp Chi Mâu, Chu Phụng vô cùng dễ dàng xuyên thấu phòng ngự trùng trùng điệp điệp này.
Một tia ma khí lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể Cung Khúc.
- Không thể! Đó là loại tấn công gì?
Sắc mặt Cung Khúc hơi biến đổi, trong lòng bắt đầu cảm giác được có gì đó không đúng.
Công kích của Chu Phụng làm sao có thể bỏ qua phòng ngự của hắn đây?
Lần trước hắn còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng lần này hắn có thể vô cùng khẳng định, công kích của Chu Phụng lại không để ý đến phòng ngự của hắn.
Một chút đau đớn có vẻ rõ ràng như vậy.
Chu Phụng cũng mặc kệ đối phương nói cái gì, chỉ là vùi đầu mãnh công.
- Ah!
Cung Khúc trực tiếp cuồng bạo, huyết khí trên nắm đấm trực tiếp thiêu đốt, bắt đầu điên cuồng vung vẩy.
Nhưng cũng không phải nói to tiếng là lợi hại, Cung Khúc thoạt nhìn khí thế rất đáng sợ, lực lượng khủng bố kia vẻn vẹn chỉ nhìn cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng ngươi đánh không trúng người, lực lượng của ngươi đánh cũng vô dụng!