Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 110: Thôn Ma Ấn nhập môn



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Theo thực lực Chu Phụng chậm rãi trở nên mạnh mẽ, tu vi càng ngày càng cao.

Bản Năng Chiến Đấu bị động lại trở nên lợi hại.

Cung Khúc thoạt nhìn cực kỳ khủng bố tiến công, toàn bộ đều bị Chu Phụng dựa vào Bản Năng Chiến Đấu né tránh.

Hơn nữa mỗi một lần đều kém một chút như vậy, chính là không chạm tới.

- Cái này cái này...

- Không phải là! Cung Khúc hình như bị đùa bỡn?

- Ta không nhìn nhầm chứ!

- .....

Vốn tưởng rằng Cung Khúc đột nhiên bộc phát, có thể trong nháy mắt đánh ngã Chu Phụng.

Bởi vì Cung Khúc áp đảo thực lực của Chu Phụng.

Chu Phụng không thể là đối thủ của Cung Khúc, nhưng trên thực tế lại làm cho người ta kinh ngạc.

Ở trước mặt Chu Phụng, Cung Khúc lại giống như một con khỉ, vẫn ở đó cào loạn, ngay cả góc áo Chu Phụng cũng không chạm tới.

Hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, Chu Phụng cũng không thi triển bộ pháp gì.

Phương thức tránh né hoàn toàn dựa vào bản năng thân thể, cực kỳ thoải mái tả ý.

Dường như đã nghe nhận xét của người khác.

Trên mặt Cung Khúc bắt đầu chuyển sang đỏ, giống như vội vàng công tâm vậy.

Nhưng càng là loại tình huống này, Cung Khúc ngược lại làm cho mình tỉnh táo lại.

- Rất tốt! Xem ra ngươi cũng không phải phế vật như vậy! Tiếp theo....

Tạm thời dừng tay Cung Khúc, vẫn không quên nói lời tàn nhẫn cho Chu Phụng.

Bởi vì trong lòng hắn, vừa rồi chỉ là chính mình sai lầm mà thôi, vào nếu như hắn muốn, nghiền ép Chu Phụng căn bản không tính là vấn đề gì.

Nhưng hắn còn chưa nói gì, Chu Phụng không nói một lời lại phát động mãnh công.

Cung Khúc bên này vừa dừng thế công, trường mâu trong tay Chu Phụng liền đâm thẳng tắp.

Trực tiếp để cho Cung Khúc ngay cả nói còn chưa nói hết.

Trên thực tế, nói chuyện trong trận chiến Chu Phụng luôn coi đó là một cách tiếp cận cực kỳ não tàn.

Sinh tử vật lộn nói lung tung như vậy, không phải là phân tán sự chú ý của hắn sao?

- Đủ rồi! Bàn Sơn Hoàn! Ra!

Cung Khúc phảng phất là bị thái độ của Chu Phụng chọc giận, một câu cũng không nói, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng có thể giải quyết ta?

Lúc trước Cung Khúc kỳ thật vẫn có lưu thủ, hơn nữa hắn cũng cho rằng là mình lưu thủ, mới để cho Chu Phụng vừa mới chiếm thượng phong.

Nhưng Chu Phụng mặt không chút thay đổi, cộng thêm ánh mắt khác thường bốn phía, làm cho Cung Khúc không chịu nổi.

Rõ ràng tâm tính của hắn vẫn luôn rất tốt, nhưng đang nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Chu Phụng, luôn cảm thấy đây là đang cười nhạo mình.

Vì vậy, Cung Khúc triệu hồi hai vòng tròn trực tiếp từ linh đài.

Bàn Sơn Hoàn! Trông giống như hai vòng đeo tay tròn, có một bức phù điêu của đỉnh núi.

Một luồng ánh sáng màu vàng đất trực tiếp bao phủ bốn phía.

Bàn Sơn Hoàn này là pháp khí bản mệnh của Cung Khúc, hai là một bộ.

Một khi thể hiện uy năng, thậm chí có thể di chuyển một ngọn đồi nhỏ, vì vậy nó được gọi là Bàn Sơn Hoàn.

- Tử Ngọc Chung!

Chu Phụng lập tức triệu hoán ra Tử Ngọc Chung, một chiếc chuông nhỏ màu tím ngọc từ từ trôi nổi trên đầu hắn.

Quang mang màu tím nhàn nhạt bao phủ toàn thân hắn.

Cảm giác nặng nề vừa rồi trong nháy mắt biến mất.

- Sơn Băng!

Cung Khúc toàn lực thúc dục hai cái Bàn Sơn Hoàn.

Nhất thời, lôi đài dưới chân hắn bắt đầu vỡ vụn.

Lực hấp dẫn vô hình đó đủ để ép Chu Phụng thành thịt nghiền.

Nhưng Chu Phụng dưới sự che chở của Tử Ngọc Chung, căn bản không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Phải biết rằng, Tử Ngọc Chung hiện tại đã bắt đầu lột xác sơ bộ thành linh khí rồi, mà chuyển sơn hoàn vẻn vẹn chỉ là pháp khí.

Cung Khúc muốn dựa vào di sơn hoàn áp chế hắn quả thực chính là si nhân nói mộng.

Trận chiến! Vẫn tiếp tục!

Người bốn phía nhìn Chu Phụng cùng Cung Khúc kịch liệt chiến đấu, trên mặt cơ hồ đều là một bộ dáng vô cùng ngoài ý muốn.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Cung Khúc thậm chí ngay cả một phế vật Linh Đài nhị trọng cũng không lấy được.

Nguyên bản cho rằng, lấy thực lực của Cung Khúc, đánh bại Chu Phụng hẳn là giữa đạn đạo.

Nhưng hiện tại song phương lại có chút mùi vị ngang sức ngang nhau, hơn nữa Chu Phụng hình như còn mơ hồ chiếm cứ thượng phong.

Phải biết rằng song phương một người là Linh Đài nhị trọng, một là Linh Đài ngũ trọng.

Chu Phụng xem như là chiến đấu vượt cấp!

- Ngươi lại hạ loại độc này!

Đột nhiên, Cung Khúc cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, trong nháy mắt ý thức được mình trúng độc.

Đúng vậy! Lại là Tiêu Dao Tán, Chu Phụng vừa mới lặng lẽ rải Tiêu Dao Tán.

Chỉ là dược hiệu của Tiêu Dao Tán vừa mới có tác dụng, đã bị Cung Khúc phát hiện.

Sau đó Cung Khúc dựa vào huyết khí cường đại mạnh mẽ đem Tiêu Dao Tán bài tiết ra ngoài cơ thể.

Vô Song Cổ chuyên tu thân thể, xuân dược đơn giản như vậy căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến Cung Khúc.

Đối với việc này Chu Phụng cũng đã sớm đoán trước rồi, dù sao Tiêu Dao Tán loại vật này chung quy vẫn là đường nhỏ, không có hiệu quả vô cùng bình thường.

Tuy rằng Tiêu Dao Tán không có tác dụng gì, nhưng ít nhất lại chọc giận Cung Khúc.

- Bàn Sơn Chi Lực!

Cung Khúc vừa nghĩ đến sau lưng còn có nhiều người nhìn như vậy, căn bản không muốn tiếp tục kéo dài.

Tiếp tục như thế này, ngay cả khi cuối cùng hắn đã giành chiến thắng, cũng đủ xấu hổ.

Cho nên Cung Khúc thiêu đốt tất cả huyết khí linh lực, sử dụng một chiêu mạnh nhất.

Hình thức ban đầu của một ngọn núi chậm rãi hiện lên, hai Bàn Sơn Hoàn được đeo riêng biệt trên hai bàn tay của Cung Khúc.

Khí chất cả người Cung Khúc trong nháy mắt thay đổi, hùng hậu, nặng nề.

Một cú đấm!

Cung Khúc lại một lần nữa vung ra một quyền, một quyền này so với bất kỳ một quyền nào trước đó đều chậm hơn, nhưng sau lưng lại là một ngọn núi trực tiếp hướng Chu Phụng ném tới.

Hư ảnh của ngọn núi đó, không ngừng lớn lên mỗi khi tới gần Chu Phụng một tấc, uy áp bốn phía liền lớn hơn một phần.

Chu Phụng nhất thời cảm giác mình chìm sâu trong vũng bùn, tất cả hành động đều bị trói buộc.

- Keng!

Đến tình trạng này, Chu Phụng cũng toàn lực thúc dục Tử Ngọc Chung.

Tiếng chuông thản nhiên như thể từ trên chín tầng trời truyền đến.

Vẻn vẹn chỉ là một tiếng, hư ảnh đỉnh núi trực tiếp vỡ vụn.

Nếu như chỉ là so đấu uy năng, thân là bán linh khí Tử Ngọc Chung so với chuyển sơn hoàn lợi hại hơn nhiều.

- Không thể!

Mắt thấy một kích mạnh nhất của hắn bị chính diện đánh nát, Cung Khúc căn bản không thể tin đây là sự thật.

Làm sao có thể thua?

Đang lúc Cung Khúc còn đang hoài nghi mình làm sao có thể thua, đột nhiên cảm giác ngực đau đớn.

- Thôn Ma Ấn!

Ma khí trên người Chu Phụng cuồng dũng, tóc đen bay múa.

Ma khí trên người hắn cùng ma khí trong cơ thể Cung Khúc sinh ra cộng hưởng, sau đó hình thành một ma ấn huyền diệu.

Sau đó Cung Khúc được bao bọc bởi ma khí dày đặc, tạo thành một cái kiệu ma thuật.

- Đây là tuyệt kỹ thành danh của Đại trưởng lão? Không thể! Làm sao có thể có người tu luyện thành công?

- Xong rồi! Cung Khúc sắp xong rồi!

- Điều này.....

Nguyên bản ôm một bộ mọi người nhìn Cung Khúc xấu xí, khi nhìn thấy chiêu này, đồng tử không chỉ co rụt lại.

Bởi vì chiêu này thật sự là quá đại diện.

Đây không phải là tuyệt kỹ thành danh của Đại trưởng lão Thôn Ma Ấn sao?

Làm thế nào có thể có người có thể học được thủ thuật này?

Đúng vậy! Một chiêu này chính thức Thôn Ma Ấn trong Thôn Ma Pháp!

Bởi vì một chiêu này thật sự là quá khó tu luyện rồi, Chu Phụng một lần muốn buông tha môn đạo thuật này.

Nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, dù sao đây hẳn là hắn tiếp xúc với đạo thuật cao nhất.

Nguyên bản, dựa theo tư chất của hắn, cả đời đều không học được.

Nhưng một ngày trước hắn lại đạt được một kỹ năng bị động, chính là kỹ năng bị động, để cho Thôn Ma Ấn của hắn trực tiếp nhập môn.

Vừa lúc Chu Phụng lấy Cung Khúc trước mắt thử tay đi, Xem Thôn Ma Ấn này đến tột cùng có bao nhiêu bá đạo.