Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 144: Cung Cửu tự mình ra sân



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Muốn nói ý niệm rời khỏi Tam Cổ môn, Chu Phụng đã có từ rất sớm.

Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, lại không thể làm.

Lúc trước là vì có thể hiểu được tin tức đột phá Tử Phủ cảnh, cho nên hắn mới lựa chọn lưu lại

Hiện tại thông tin về đột phá Tử Phủ cảnh hắn đã biết được.

Như vậy thì không có gì có thể khiến Chu Phụng lưu luyến.

Phiền toái duy nhất chính là, đến tột cùng nên tránh được thăm dò tông môn đại trận như thế nào?

Bởi vì toàn bộ Cổ Sơn đều bị tông môn đại trận bao vây. Cho nên một khi có người muốn rời khỏi tông môn.

Về cơ bản sẽ kích hoạt đại trận cảnh báo.

Trừ phi có thể lấy được lệnh bài gì đó, lấy danh nghĩa nào đó rời khỏi tông môn.

Nhưng Chu Phụng bây giờ bị vô số người nhìn chằm chằm, muốn lén lút trốn đi sợ là không dễ dàng như vậy.

- Rắc rối!

Chu Phụng lúc này đã có chút không biết mình nên đi bước tiếp theo như thế nào.

Mình bất tri bất giác giống như đi vào một tử lộ.

- Đến rồi!? Người nọ chính là Chu Phụng?

- Chính là người này được đại sư tỷ lựa chọn? Thoạt nhìn cũng không được tốt lắm sao?

- Người này chính là Chu Phụng?

- .....

Chu Phụng vừa mới đi tới bên Sinh Tử Lôi Đài, đã có người nhận ra hắn.

Nói thật, So sánh với Diệp Tể và Cung Cửu, Chu Phụng ngược lại có vẻ có chút bình thường.

Xa xa nhìn qua có chút mộc mạc, bộ dáng cũng là bởi vì không cố ý xử lý, có vẻ có chút liều lách.

Trên người còn lưu lại một ít vết máu, Đại sư tỷ người như vậy có thể xứng với phong hoa tuyệt đại?

Đùa giỡn cái gì!

Nhưng theo Chu Phụng chậm rãi đến gần, một mùi máu tươi chói mũi là thẳng tắp chui vào trong mũi mọi người.

Lúc này, mới có người nhớ tới người trước mắt này chính là người điên thật sự.

Từ Luyện Cổ Quật đến trở thành chồng của đại sư tỷ, Dọc theo đường đi cơ hồ đều là giết tới.

Từ kinh nghiệm của Chu Phụng, đây chính là độc nhân chân chính.

Chỉ là người độc ác này, chỉ sợ hôm nay sẽ khai báo ở chỗ này rồi.

- Chu Phụng?

Diệp Tể nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, sau đó lại cầm lấy hồ lô rượu.

Cung Cửu thì ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

- Cuối cùng cũng đến!

Ngụy Lĩnh ở giữa lôi đài chờ một hồi lâu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Chu Phụng.

Đối với Ngụy Lĩnh lúc này mà nói, Chu Phụng chính là một quả Tạo Hóa Hồi Nguyên Quả đi lại.

Chỉ cần giết người này, sau đó vết thương của hắn sẽ được cứu.

Lúc này, Chu Phụng cảm giác vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình.

Hơn phân nửa trong đó đều chứa đựng ác ý, sát ý kia cơ hồ đều không che dấu chút nào.

- Giết!

Chu Phụng vừa mới đi lên lôi đài, Ngụy Lĩnh liền khẩn cấp động thủ rồi.

Lần này cái gọi là xa luân chiến cũng không có nhiều quy tắc như vậy, cũng không có trọng tài.

Cũng không tồn tại cuộc tấn công này.

Việc duy nhất Chu Phụng hôm nay có thể làm chính là, vẫn đứng trên lôi đài này hoặc là chết trên lôi đài.

Đây là một chuyện mà tất cả mọi người trong phúc địa lúc này mặc định.

Một con Tử Ngọc Hạt Tử quỷ dị xuất hiện sau lưng Chu Phụng.

Đây là một con cổ trùng đặc thù, là một biến thể mà Ngụy Lĩnh chuyên tâm nuôi dưỡng ra.

Tử Ngọc Hạt Tử này không có độc tính, nhưng cái gai kia vô cùng sắc bén.

Chỉ cần đâm trúng, một chút vạch chéo, sẽ xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ.

Đồng thời đuôi gai này cũng tiết ra một chất, làm cho vết thương khó chữa lành.

Rõ ràng, đây là Miễn Dịch Chất Độc chống lại Chu Phụng.

Trên mặt Chu Phụng không có biểu tình, đánh lén đơn giản như vậy, căn bản không có khả năng đánh lén hắn.

Thậm chí cũng không có bị động kích phát Bản Năng Chiến Đấu, chỉ dựa vào cảm giác siêu cường đã hóa giải lần đánh lén này.

- Ánh nắng mặt trời hôm nay thật tuyệt vời!

Chu Phụng ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện ánh mặt trời đang chiếu thẳng xuống.

Phải biết rằng, hắn vừa đạt được một kỹ năng bị động được gọi là Nhật Quang Tại Chiến.

Dưới ánh mặt trời, tốc độ của hắn sẽ tăng lên mười điểm.

- Hấp Huyết Văn!

Ngụy Lĩnh mắt thấy đánh lén không được, lại lấy ra một cái bình.

Nhất thời, toàn bộ lôi đài đều bị muỗi đen áp một mảnh che lầy.

Đây là Hấp Huyết Văn, cũng là một loại cổ trùng.

Nói như vậy Hấp Huyết Văn này vừa xuất hiện đều là một đám, hơn nữa cực kỳ ác độc.

Sẽ đem địch nhân sống sinh sinh phân thực, khẩu khí khổng lồ kia một đinh chính là một miếng thịt nhỏ.

Sau khi thả Hấp Huyết Văn, Ngụy Lĩnh vẫn chưa dừng lại.

Thay vào đó, hãy lấy ra nhiều chai và lon hơn.

Ngụy Lĩnh bởi vì tu vi tổn thất hơn phân nửa, cho nên mấy năm gần đây đem tất cả tinh lực đều đặt lên trên nuôi dưỡng cổ trùng.

Cho nên sức chiến đấu của Ngụy Lĩnh trên cơ bản đều dựa vào những cổ trùng này.

- Không nghĩ tới Ngụy Lĩnh sau khi đột phá thất bại, vậy mà còn có thể một lần nữa phấn chấn lên a!

- Đúng vậy! Những cổ trùng này cho dù cầm không được Chu Phụng, nhưng dùng để tiêu hao thể lực cùng linh lực là cực tốt chỉ là!

- Ngụy Lĩnh này quả nhiên chính là tới làm bia đỡ đạn!

Cổ trùng hút máu đầy trời phối hợp đánh lén sau lưng, cái này thật sự rất phiền phức.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người không nghĩ rằng Ngụy Lĩnh có thể giành chiến thắng.

Dù sao những cổ trùng này tuy rằng phiền phức, nhưng Chu Phụng chung quy là Linh Đài cửu trọng.

Chỉ cần nguyện ý trả một ít đại giá, giải quyết những cổ trùng này căn bản không nói ra.

Cho nên Ngụy Lĩnh về cơ bản không có khả năng chiến thắng Chu Phụng.

Về phần Tạo Hóa Hồi Nguyên Quả cũng là cả đời cũng không có khả năng lấy được.

Đạo lý này bản thân Ngụy Lĩnh cũng vô cùng rõ ràng, nhưng mặc dù có một tia cơ hội như vậy, hắn cũng muốn tranh thủ một chút.

Trong trường hợp! Nếu mình thắng thì sao?

Ôm niềm tin như vậy, Ngụy Lĩnh điên cuồng thao túng các loại cổ trùng tiêu hao thể lực của Chu Phụng.

Còn Chu Phụng thì không có ý chủ động tiến công.

Chỉ là thỉnh thoảng tránh né một chút, đôi khi thậm chí còn bị Hấp Huyết Văn đầy trời cắn.

Nhưng có Lão Bì và Cương Cân Thiết Cốt hai bị động, những con Hấp Huyết Văn thậm chí không thể phá vỡ phòng thủ.

Dần dần, mọi người bắt đầu cảm thấy không ổn.

Cục diện này sao lại giằng co?

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao Chu Phụng lại phòng thủ? Không tấn công?

- Là kéo dài thời gian sao?

- Ha? Trì hoãn thời gian? Đây không phải là càng kéo dài càng lãng phí thể lực sao? Đây chính là xa luân chiến a!

- .....

Một số người trực tiếp nhìn ra rằng Chu Phụng đang trì hoãn thời gian.

Nhưng đây là xa luân chiến! Chu Phụng này có phải đầu óc có chút vấn đề không?

Xa luân chiến như vậy càng kéo dài lãng phí chính là thể lực của hắn.

Phía sau Chu Phụng còn có vô số đối thủ, cái này càng kéo dài không phải đối với mình càng bất lợi sao?

- Chết rồi?

- Đúng vậy! Ngay cả toàn thi cũng không có!

Cung Cửu ở một bên lúc này cau mày, hắn vừa mới biết được một thủ hạ của hắn bị Chu Phụng giết.

Hơn nữa còn là loại cực kỳ thê thảm, ngay cả toàn thi cũng không còn lại.

- Xem ra có vài người không thấy quan tài không rơi lệ!

Cung Cửu tướng chậm rãi cởi đạo bào bên ngoài mình ra.

Sau đó một tia sáng lóe lên.

- Cái gì!?

- Đây là...

Tại thời điểm này toàn bộ bầu trời dường như sụp đổ, một bàn tay từ trên trời rơi xuống.

Một chưởng này đem Ngụy Lĩnh trấn giết ở trên lôi đài, Cùng với vô số cổ trùng.

Mà Chu Phụng thì cực kỳ nhanh nhẹn né tránh một kích này.

Mọi người tập trung nhìn lại, Cung Cửu nửa tiên khí mờ ớt nổi trên lôi đài.

Ngụy Lĩnh thì là một bộ dáng chết không nhắm mắt ngã xuống lôi đài.