Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 226: Vùng đất truyền thừa



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Chu Phụng lấy ra chiếc nhẫn Nhân Hoàng vừa mới thu được, đặt trên tay để xem chi tiết.

Chiếc nhẫn Nhân Hoàng này, chất liệu là đá xanh bình thường, kiểu dáng cũng không có kiểu dáng gì.

Trông chỉ là một vòng tròn đơn giản, thậm chí vì mài không đủ tinh tế, trông cực kỳ thô ráp.

Nếu như không phải là hơi phát ra kim quang, Chu Phụng còn cho rằng đây là một chiếc nhẫn đơn giản.

Kim quang chậm rãi tản mát ra, cho Chu Phụng một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

- Cái này cũng không có gì khác biệt!

Cầm nhẫn Nhân Hoàng nhìn nửa ngày, hắn cũng không có nhìn ra có chỗ nào khác nhau.

Chẳng lẽ muốn thấm nhuần linh lực?

Suy nghĩ một chút, hắn điều động linh lực trong cơ thể bắt đầu rót vào nhẫn Nhân Hoàng.

- Vô dụng?

Chu Phụng nhíu nhíu mày, chiếc nhẫn Nhân Hoàng này như cực kỳ kháng cự linh lực.

Căn bản thấm nhuần không vào được.

Chẳng lẽ là huyết khí hoặc tinh khí?

Linh lực quán thâu không được, hắn lại rót tinh khí cùng huyết khí vào bên trong.

Lần này quán thâu, dĩ nhiên đúng là có hiệu quả.

Bề ngoài chiếc nhẫn Nhân Hoàng trực tiếp bong ra.

Thay vào đó là một viên ngọc thạch chạm khắc hoa văn quỷ dị triển lộ ra.

Ngọc thạch dĩ nhiên là trong huyết hồng mang theo chút vàng ti!

- Giám Bảo Chi Nhãn!

Lúc này Chu Phụng lại sử dụng Giám Bảo Chi Nhãn giám định Nhân Hoàng giới chỉ.

Nhân Hoàng truyền thừa giới chỉ: vật truyền thừa của một vị Nhân Hoàng nào đó, bên trong chứa đựng bí mật truyền thừa của Nhân Hoàng!

Đã thay đổi!

Truyền thừa giới chỉ!

Trong này ghi lại truyền thừa của Nhân Hoàng?

Nhìn thấy miêu tả ở trên, miệng Chu Phụng hơi mở ra, hiển nhiên là bị khiếp sợ không nhẹ.

Chiếc nhẫn này dĩ nhiên là vật truyền thừa của Nhân Hoàng trong truyền thuyết.

Nếu như không phải là giả, chẳng phải là Chu Phụng có khả năng đạt được truyền thừa hoàn chỉnh của Nhân Hoàng trong truyền thuyết?

Vào giờ khắc này, tim Chu Phụng lập tức đập nhanh hơn.

Cả người theo bản năng nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai ở gần.

Mặc dù hắn đang ở trong hang động, xung quanh không thể có người, nhưng vẫn theo bản năng nhìn xung quanh.

- Như vậy truyền thừa của Nhân Hoàng ở địa phương nào?

Chu Phụng lại một lần nữa thấm nhuần tinh khí vào nhẫn.

Nhân Hoàng truyền thừa giới chỉ, sau khi hấp thu đủ tinh khí, trực tiếp chiếu ra một chấm đỏ.

- Đây là.... Đây là bản đồ?

Chu Phụng nhìn hình chiếu trước mắt.

Nếu không sai, hình chiếu trước mắt là một bản đồ.

Chấm đỏ kia chính là vùng đất truyền thừa.

Chiếc nhẫn truyền thừa Nhân Hoàng này tương đương với một tàng bảo đồ, chấm đỏ kia tương đương với bảo tàng.

Chỉ cần tìm được truyền thừa chi địa kia, có thể tìm được địa điểm lúc trước Nhân Hoàng giấu truyền thừa.

Hơn nữa nếu như không có đoán sai, Nhân Hoàng truyền thừa giới chỉ không chỉ ghi lại một nơi truyền thừa.

- Vậy mà là như vậy....

Sau khi biết rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sự nhiệt tình của Chu Phụng tựa như bị nước lạnh dội đầu, lập tức nguội lạnh.

Bởi vì khoảng cách với vị Nhân Hoàng cuối cùng, cũng không biết cách nhau bao lâu.

Mấy ngàn năm này, thậm chí là mấy vạn năm, thời di thế dịch, nơi truyền thừa lúc trước còn có thể bảo tồn được sao?

Ngay cả khi có thể được bảo tồn, cũng có khả năng bị những người khác phát hiện.

Phải biết rằng con đường tu hành của phương thế giới này chính là càng đi càng xa.

Cũng không tồn tại thời kỳ thượng cổ, thực lực càng mạnh.

Theo đạo tu hành không ngừng phát triển, không ít thánh hiền nhân loại là đột phá một cái có một cực hạn.

Lúc trước Nhân Hoàng thành lập vùng đất truyền thừa, Có lẽ lúc đó rất lợi hại.

Nhưng vào lúc này, nói không chừng đã sớm bị người ta khai quật ra, thậm chí ngay cả đồ vật bên trong cũng bị cướp sạch.

Chỉ là tuy rằng nhiệt tình nguội lạnh không ít, Chu Phụng ngược lại không có quá mức bi quan.

Dù sao vị trí của vùng đất truyền thừa này cũng biết, Cho dù là đã sớm bị người ta khai quật, hẳn là cũng sẽ có tin tức về Nhân Hoàng Kinh.

Vì lý do hoàn cảnh, Nhân Hoàng Kinh này không còn phù hợp với thời thế hiện tại.

Nói không chừng đến lúc đó Chu Phụng còn có thể nhặt được chút đồ còn sót lại.

Cái khác trước không nói, chỉ riêng con đường tương lai, Chu Phụng xem như có một mục tiêu rõ ràng.

Không đến mức không có mục tiêu nào.

- Chờ đi Tam Cổ môn, trở về Thiên Tinh thành tu hành một đoạn thời gian! Ta liền đi tìm cái gọi là vùng đất truyền thừa!

Chu Phụng hạ quyết tâm trong lòng.

Chờ hắn giải quyết xong chuyện của Tam Cổ môn, trở về Thiên Tinh Thành một chuyến.

Liền xuất phát đi tới nơi truyền thừa này, vẫn ở một chỗ, tu vi không có khả năng nhanh chóng tăng lên.

Muốn tu vi nhanh chóng tăng lên, vẫn phải dựa vào du lịch nhiều mới được.

Dứt lời, Chu Phụng liền cất lại chiếc nhẫn truyền thừa này.

....

Khi Chu Phụng mừng nhận được Nhân Hoàng truyền thừa giới chỉ.

Người Bạch gia bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Chu Phụng.

- Không có ở đây! Không tìm thấy!

- Bên này cũng không phát hiện ra! Chỉ là biết Chu Phụng đã đi qua phủ thành chủ, sau đó không lâu liền rời đi!

- Cái gì!? Không có? Chẳng lẽ người này rời khỏi Thiên Tinh Thành?

- Nếu là như vậy thì quá tốt!

- .....

Người Bạch gia tìm nửa ngày, vẫn không tìm được tung tích Chu Phụng.

Hiện tại có người hoài nghi Chu Phụng đã rời khỏi Thiên Tinh Thành.

Nhưng nếu là như vậy, đối với Bạch gia mà nói ngược lại là một chuyện tốt.

Bởi vì động thủ ở trong Thiên Tinh thành, Cho dù là Bạch gia cũng phải suy nghĩ rất nhiều, dù sao Thiên Tinh Thành cũng không thuộc về Bạch gia.

Nếu Chu Phụng rời khỏi Thiên Tinh Thành, như vậy thì dễ thao tác.

- Người này sẽ không cho là chính mình trốn khỏi Thiên Tinh Thành, chúng ta tìm không thấy hắn đi!

- Ha ha ~~~

- Quả nhiên chỉ là một tán tu không có kiến thức!

- ...

Nếu như nói Chu Phụng cho rằng rời khỏi Thiên Tinh thành thì Bạch gia sẽ không tìm được hắn.

Đó thuần túy là nói đùa, bởi vì trên thế giới này tồn tại người chuyên môn tu hành thiên cơ chi đạo.

Chỉ cần nguyện ý trả một ít chi phí, muốn tìm một người vẫn có thể tìm được.

Chính là người tu hành thiên cơ chi đạo này tương đối khó tìm.

Vừa vặn Bạch gia liền quen biết không ít người tu hành thiên cơ chi đạo.

Một trong số họ, Chu Phụng cũng đã gặp qua, đó chính là Nhược Sinh hòa thượng đến từ Cực Tây.

Tăng nhân này có một loại pháp môn tiêu hao nguyện lực dự đoán chuyện trong tương lai.

Sau đó, tin tức Chu Phụng rời khỏi Thiên Tinh Thành lại dấy lên một trận sóng gió.

Một lần nữa, Chu Phụng trở thành nhân vật hàng đầu của Thiên Tinh Thành.

Bởi vì thường xuyên hóng hớt, không ít người bắt đầu chú ý đến tán tu này.

Vì sao người này lại có nhiều chuyện như vậy!

Ngày này ngày khác!

Chỉ là theo Chu Phụng rời khỏi Thiên Tinh thành, sự chú ý của mọi người đối với Chu Phụng cũng sẽ chậm rãi giảm xuống.

Tin rằng trong vài ngày sẽ không có ai nhớ Chu Phụng.

Vốn là người muốn tìm Chu Phụng phiền toái, cũng sẽ theo thời gian trôi qua, chậm rãi quên đi.

Chỉ cần tránh đầu sóng mà nói, Chu Phụng lần này làm vẫn là tương đối thành công.

Dù sao cũng là tránh được rất nhiều phiền toái.

Duy nhất đối với Chu Phụng lưu luyến không rời, có thể chỉ còn lại Bạch gia.

Dù sao chuyện Bạch Vô Y bị Chu Phụng trọng thương, cừu Bạch gia này nhất định phải báo lại.

Mặc kệ Chu Phụng đi đến chân trời góc biển.

Bạch gia rất nhanh liền tìm được Nhược Sinh hòa thượng, hơn nữa còn phải trả một ít giá, để cho Nhược Sinh hòa thượng tìm kiếm tung tích Chu Phụng.

Nhược Sinh hòa thượng phảng phất đã sớm dự liệu được chuyện này, cũng là cực kỳ phối hợp.

Không một lát sau, liền biết phương hướng Chu Phụng rời đi.

Mà phương hướng này chính là phương hướng trở về Tam Cổ môn.