EDIT: zl_wing
⨳⨳⨳⨳⨳⨳
- Thì ra chỗ của Tam Cổ môn là thuộc về khu vực Man Hoang sao?
Chu Phụng nhìn bản đồ lấy được từ Chỗ Lý Dung Nhi.
Trên tấm bản đồ này, vị trí Tam Cổ môn trực tiếp bị đánh dấu là khu vực Man Hoang.
Khu vực nào sẽ bị đánh dấu là khu vực Man Hoang?
Nói chung là các khu vực không khai hoang sẽ bị đánh dấu là khu vực Man Hoang.
Trên bản đồ này, Thiên Tinh Thành chính là thành thị biên giới nhất Nam Cương.
Bên ngoài Thiên Tinh Thành ở trong mắt rất nhiều người chính là một đám dã nhân.
Bởi vì loại khu vực đó không chỉ không có truyền thừa, thậm chí còn sống với yêu tộc, đây là điều mà nhiều người không thể chấp nhận.
- Bên cạnh Tam Cổ môn lại có một mảnh địa bàn của yêu tộc?
Chu Phụng nhíu mày, hắn có chút không nghĩ tới.
Bên cạnh Tam Cổ môn dĩ nhiên là địa bàn của yêu tộc, nhưng vì sao hắn ở Tam Cổ môn ngây người lâu như vậy, không nhìn thấy tung tích yêu tộc đâu?
Thiên Tinh Thành chưa từng nhìn thấy yêu tộc, Bởi vì Thiên Tinh Thành đã là địa bàn thuộc về nhân loại.
Yêu tộc cơ hồ sẽ không xuất hiện, nhưng vì sao Tam Cổ môn không có yêu tộc?
Còn có người của Tam Cổ môn dường như có chút nhiều!
Chu Phụng suy nghĩ một chút, phát hiện cách Tam Cổ môn đối đãi với cách làm đệ tử mới.
Mỗi năm cần bao nhiêu đệ tử mới bù tiêu hao?
Cho dù Tam Cổ môn nắm trong tay một khu vực lớn, số lượng người cũng không đủ tiêu hao đi!!
Vì vậy, vấn đề lại đến! Đến tột cùng Một tông môn dị dạng như vậy sống sót như thế nào.
Và sao nó có thể tồn tại trong một thời gian dài như vậy?
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy không ổn.
- Còn có Bái Vu giáo đó ...
Chu Phụng thu bản đồ lại, sau đó yên lặng tiến lên.
Quá nhiều điều, hắn không muốn suy nghĩ.
Dù sao hắn rời khỏi Thiên Tinh Thành, thứ nhất là tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là tìm một chỗ tiếp tục tu hành mà thôi!
Lúc này đi Tam Cổ môn chỉ là tiện thể trả thù một chút.
Sau khi Chu Phụng chạy một vòng đường, lại tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi thì sử dụng hạch sát khí để rèn luyện cơ thể.
Từ khi đột phá đến Tử Phủ cảnh, cơ hồ mỗi ngày Chu Phụng đều không ngừng tu hành.
Nhưng tu vi của hắn giống như đình trệ vậy, mặc dù mỗi ngày cần luyện không bỏ cuộc, tốc độ tăng tu vi này tựa như rùa bò.
Thật sự quá chậm!
Dựa theo loại tốc độ trước mắt, muốn đột phá đến Tử Phủ cảnh tầng hai, sợ là phải mười mấy năm.
Mà đây kỳ thật cũng như đại đa số tu sĩ.
Bắt đầu từ Tử Phủ cảnh, cảnh giới càng ngày càng khó đột phá.
Bởi vì Tử Phủ cảnh là một giai đoạn lấy thần hồn cảm ngộ thiên địa, ngộ tính ở giai đoạn này cực kỳ trọng yếu.
Ngươi ngộ rồi! Như vậy bình cảnh giống như giấy dán.
Ngươi không ngộ ra được! Chỉ có thể dựa vào mài nước, một chút mài.
Mà điều này cũng dẫn đến, thực lực giữa Tử Phủ cảnh càng về phía sau càng chênh lệch lớn.
Ngươi hiểu được quy tắc thâm sâu, hình thành dị tượng, sử dụng thần hồn.
Tất cả những yếu tố này là những điều kiện quan trọng ảnh hưởng đến sức mạnh.
- Nhất định phải tăng tốc độ tu hành!
Chu Phụng cũng không ôm hy vọng gì đối với tư chất và ngộ tính của mình.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng tìm thấy một cách để đẩy nhanh tiến độ tu hành.
Có lẽ chiến điên cuồng là một cách.
Bởi vì mỗi khi hắn tiến hành một trận chiến, thực lực đều sẽ tăng lên một chút.
Cộng với tất cả các bị động tăng trưởng, chiến đấu có thể có hiệu quả hơn so với hắn vùi đầu vào tu hành.
- Không biết khi nào mới có thể rút ra bị động mới?
Nghĩ đến đây, Chu Phụng nhịn không được mở bảng kỹ năng.
Chỉ thấy thanh tiến độ trên bảng kỹ năng chỉ có một phần mười.
Trong thời gian ngắn Muốn rút ra kỹ năng bị động mới sợ là không có khả năng.
- Quên đi! Quên đi! Vậy thì lắng đọng một thời gian trước!
Chu Phụng cũng không quá mức sốt ruột, dù sao tốc độ tu hành kỳ thật đã xem như ngồi hỏa tiễn rồi.
Tu hành một năm liền đột phá đến Tử Phủ cảnh.
Tốc độ tu hành như thế có thể so với mười mấy năm của người khác, nó đã đủ nhanh rồi.
Hắn không cần phải theo đuổi tốc độ nhanh hơn.
Chung quy không có khả năng lập tức có thể đột phá đến Thần Thông cảnh.
Cho nên, Chu Phụng bình tĩnh tâm tính, dự định chậm rãi mài giũa thân thể của mình.
Bởi vì hắn cảm thấy hiện tại thân thể của mình vẫn còn có không gian mài giũa.
.....
Nơi đóng quân của tông môn Tam Cổ môn.
Kể từ khi bị Bái Vu giáo công phá vào ngày hôm đó, nơi này đã trở thành một đống đổ nát.
Hầu như tất cả mọi thứ đều bị cướp đi, tông môn đại trận hoang phế.
Tất cả đệ tử Tam Cổ môn không phải bị bắt đi thì là chạy trốn.
Hiện tại Tam Cổ môn một lần nữa thành lập tông môn ở một ngọn núi khác.
Cũng là bắt đầu từ nơi đóng quân của Tam Cổ môn bị công phá, khu vực này bắt đầu trở nên cuồng ma loạn vũ.
Rất nhiều thế lực tối tăm nổi trên mặt nước.
- Tất cả đã chết?
Chu Phụng nhìn cái trại trước mắt, Mùi máu tươi, mùi thi thối trực tiếp phóng lên trời.
Bên trong là một mảnh máu thịt, hắn thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một nam tử mang thai nhưng bụng bị vét sạch.
Bên cạnh còn có một bàn tay nhỏ bé, bàn tay nhỏ bé có chút nhăn nheo dường như ở trong mảnh máu thịt mơ hồ này, có vẻ có chút chói mắt.
Đây đã là người thứ mấy rồi?
Tâm tình vốn thoải mái bình tĩnh của Chu Phụng bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Bởi vì trên đường đi, hắn đã nhìn thấy một vài trại như vậy.
Tất cả các trại! Toàn bộ đều không có chút khí tức của sự sống.
Không phải tất cả đã chết là tất cả mọi người đã biến mất.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chu Phụng nhớ rõ trước khi mình rời đi, rất nhiều trại đều có người, hơn nữa sinh hoạt vẫn rất tốt.
Nhưng lúc này mới rời đi bao lâu, dọc theo đường đi ngoại trừ dã thú ra, không một ai nhìn thấy.
Trong rừng rậm tràn đầy sức sống, lúc này tràn đầy túc sát cùng vắng vẻ.
Chu Phụng một mình đi lại ở chỗ này, càng đi về phía Tam Cổ môn lại càng cảm giác ác ý bốn phía trở nên nồng đậm.
- Bên ngoài Thiên Tinh Thành! Đều là vùng đất Man Hoang!
Hắn nhớ lại lời nói trên bản đồ, phía đông Thiên Tinh Thành, chính là một mảnh đất Man hoang
Đi bộ trong vùng đất Man hoang phải cẩn thận, bởi vì đó là hung thủ thực sự.
Nếu như không cần thiết, cho dù tu sĩ Thần Thông cảnh cũng không muốn tiến vào khu vực này.
Chỉ có những đội buôn liều mạng mới có thể đi qua khu vực này.
Lúc đầu, khi Chu Phụng nhìn thấy những lời này, còn cảm thấy có chút khoa trương.
Dù sao hắn từ khu vực này đi ra, căn bản cũng không có khủng bố như vậy.
Nhưng bây giờ bầu không khí yên tĩnh và túc động xung quanh, làm cho hắn một chút tin vào những gì hắn nói trên bản đồ.
- Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?
Chu Phụng cau mày, tiếp tục xuyên qua khu rừng rậm này.
Dựa vào bị động Hòa Hợp Tự Nhiên, hắn có thể che giấu bản thân rất tốt.
Về phần bản thân Đại Hoàng sinh ra trong núi rừng, đối với việc che giấu bản năng như thế nào đã thuộc về bản năng rồi.
Đi bộ, Đại Hòang đột nhiên dừng lại.
- Gao ô~~~
Đại Hoàng ngửi ngửi mặt đất, phát ra tiếng gầm gừ nặng nề.
Lông trên lưng trực tiếp dựng lên.
- Tìm thấy gì rồi?
Hắn cảm nhận xung quanh, không tìm thấy bất cứ điều gì không đúng.
Tình huống này, hẳn là Đại Hoàng ngửi được mùi vị gì đó kỳ lạ.
Mặc dù cảm giác của Chu Phụng rất mạnh mẽ, nhưng cảm giác này có phạm vi.
Khứu giác của Đại Hoàng, chỉ cần để lại hương vị, trước khi tiêu tan hoàn toàn, Đại Hoàng đều có thể ngửi thấy.
Đây cũng là lý do tại sao tu sĩ Thiên Tinh Thành thích Cản Sơn Khuyển.
Linh thú như Sơn Khuyển trong tự nhiên, không gian có thể phát huy thật sự là quá lớn.