Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 228: Chăn thả gia súc



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

- Đại Hoàng! Có nguy hiểm không?

Chu Phụng do dự một lúc rồi hỏi Đại Hoàng.

- Gâu!

Đại Hoàng nghe được câu hỏi của hắn, trên mặt hiện lên biểu tình suy nghĩ.

Loại linh thú Cản Sơn Khuyển này có linh trí cực cao, thậm chí có thể giao tiếp bình thường với mọi người.

Hơn nữa hắn còn nghe nói, sau khi linh thú đến Thần Thông cảnh thậm chí có thể cùng người bình thường mở miệng nói chuyện.

Cho nên kỳ thật Chu Phụng và Đại Hoàng có thể tiến hành trao đổi đơn giản.

- Ý này là có một chút nguy hiểm?

Xem Đại Hoàng này gật đầu có lắc đầu có.

Nói cách khác, một cái gì đó để lại mùi này là một chút mối đe dọa?

Đây là dựa theo thực lực bản thân Đại Hoàng làm đánh giá.

- Quên đi! Tiếp tục đi!

Chu Phụng cưỡng ép kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.

Tình huống này, tốt nhất là không nên quá tò mò.

Tò mò hại chết mèo cũng không phải là nói suông, làm người đôi khi tốt nhất có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của bản thân.

Nếu không, thật dễ dàng để đặt bản thân vào một nơi nguy hiểm.

Không quá mức tò mò, Chu Phụng tiếp tục đi về phía vị trí của Tam Cổ môn.

Nhưng càng rời xa Thiên Tinh Thành, hoàn cảnh bốn phía chính là càng tĩnh mịch.

Cây xung quanh cũng bắt đầu giảm, đất dần trở nên cằn cỗi.

Loại chuyện này đối với hắn mà nói là cực kỳ hiếm thấy.

Bởi vì ở đây là Nam Cương, hầu như mỗi một mét đất đều sẽ mọc đầy cây cối cao lớn.

Làm thế nào đất đai có thể trở nên cằn cỗi?

Đất đỏ thẫm, đá nâu đỏ, tất cả đều trần trụi lộ thiên.

- Rất nhiều xác chết!

Hơn nữa Chu Phụng phát hiện ra, thi thể bốn phía trở nên nhiều hơn.

Gần như đi một đoạn đường là có thể nhìn thấy một bộ hài cốt.

Cũng không biết đi bao lâu rồi, ngay khi Chu Phụng sắp đi tới trụ sở của Tam Cổ môn.

Đại Hoàng lại phát ra cảnh báo.

- Có người!

Chu Phụng vì an toàn đem khí tức toàn thân thu liễm, sau đó ẩn núp ở một bên.

Sau đó, hắn thấy hai chấm đen, từ từ đi bộ.

Đây là hai nam tử!

Nhưng hai nam tử trông rất kỳ lạ, đôi mắt vô thần, khuôn mặt đầy mụt nhọt.

Kỳ quái nhất vẫn là bụng lại tròn trịa, bộ dạng như vậy thật giống như là hoài thai mười tháng vậy.

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong bụng tròn trịa kia có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Thứ đó chỉ có kích thước nắm tay, chắc có hơn mười người, mỗi một lần nhúc nhích đều hiện ra bộ dáng quỷ dị trên bụng.

Không biết mọi người đã bao giờ nhìn thấy một bông sen, trên một bông sen lớn có vô số lỗ dày đặc.

Bên trong hang động là hạt sen.

Mà bụng hai người này giống như một cái đài sen lớn, trên bụng biểu hiện vô số hạt sen lồi lên.

- A? Lại có cá lọt lưới! Thật đúng là thu hoạch lớn!

Đang lúc Chu Phụng đang suy nghĩ rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói từ xa truyền đến.

Bị tìm thấy!

Sau khi nghe được thanh âm này, phản ứng đầu tiên của Chu Phụng chính là mình bị phát hiện.

Sau đó, một bóng đen từ xa nhanh chóng bay đến.

Rõ ràng vừa mới nhìn thấy một chấm đen còn ở chân trời, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Chu Phụng.

Đây là một gã khổng lồ mập mạp, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, toàn thân ngoại trừ một số đồ trang sức bằng xương, không mặc quần áo.

Chiều cao khoảng hai mét, da có màu xám đậm, mặc dù trông rất béo.

Nhưng thân thể kia phảng phất là nước đồng tưới thành, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ uy thế.

Điều khiến Chu Phụng không thoải mái nhất chính là hai mắt người này cực kỳ hung hăng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mình như nhìn thức ăn.

- Ẩn giấu thật đúng là tốt! Nếu không phải là tên lai dưới chân ngươi! Ta không thể tìm thấy!

Đề Cổ Lực hung hăng liếc mắt nhìn Đại Hoàng một cái, muốn nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng ố vàng.

Chu Phụng nhướng mày, bởi vì mùi hôi thối trên người người này là mùi thối nhất mà hắn từng ngửi thấy từ trước đến nay.

Còn có chính là trên người người này hầu như không có quần áo, thứ xấu xí kia cực kỳ cay mắt.

- Là Đại Hoàng bại lộ tung tích của ta!

Nghe lời người này, Chu Phụng biết cũng không phải hắn không trốn hảo.

Mà Đại Hoàng đã phơi bày dấu vết của mình.

- Ta còn đang lo lắng nhiệm vụ chăn thả gia súc hôm nay còn chưa hoàn thành! Không nghĩ tới lại có cừu non đưa tới cửa!

Đề Cổ Lực nắm lấy một cây gậy xương lớn, không ngừng đánh giá Chu Phụng.

Thỉnh thoảng còn có những giọt nước bọt ghê tởm rơi xuống đất.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Đại Hoàng lập tức nghiến răng, tiền thân nằm sấp xuống, làm ra tư thái muốn công kích.

Chăn thả? Nhiệm vụ?

Chu Phụng vẫn không nói gì, từ lời nói của người này tận lực phân tích ra thông tin hữu dụng.

Chăn thả? Chẳng lẽ là có liên quan bụng to đấy?

Có nhiệm vụ có nghĩa là có cấp trên! Nam tử đó đến từ một tổ chức.

- Haha! Trông ngươi không biết chăn thả gia súc là gì!

Bề ngoài Đề Cổ Lực nhìn qua một bộ dáng lỗ mãng, nhưng vẫn không động thủ, ngược lại là âm thầm thăm dò Chu Phụng.

Bởi vì Đề Cổ Lực cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, trên mặt người này thế nhưng một chút biến hóa cũng không có.

Điều này và những người mà họ đã gặp trước đó dường như có chút khác nhau.

Sâu trong mắt Đề Cổ Lực ẩn chứa một tia khôn khéo.

Chỉ thấy hai nam tử vừa mới nhìn thấy Chu Phụng, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu tình thống khổ.

Bụng lập tức bành trướng như bơm hơi, rậm rạp lồi lên trên bụng hiện ra.

- Bang!!

Một tiếng nổ, bụng của hai người này trực tiếp nổ tung.

Sau đó, rất nhiều con sâu trắng mập mạp nhảy ra khỏi bụng.

Những con bọ trắng này kèm theo mưa máu đầy trời, bay thẳng về phía Chu Phụng.

Chu Phụng trong nháy mắt biết cái gọi là chăn thả gia súc này có ý gì!

- Người này dĩ nhiên dùng người để thai nghén những con trùng này!

Chu Phụng hung hăng nắm chặt nắm đấm.

Huyết khí trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt.

Huyết khí màu vàng chiếu rọi bốn phương, một quyền đánh ra!

Không nói một lời, hắn trực tiếp động thủ.

Trên người Đề Cổ Lực cũng toát ra một tia khí tức man hoang, cơ bắp toàn thân phát ra lực lượng khủng bố.

Thanh xương của bàn tay phải gõ về phía trước.

- Răng rắc!

Nắm đấm màu vàng của Chu Phụng trực tiếp đánh nát cốt bổng.

Người trước mắt này tuy rằng đủ khôn khéo, nhưng tu vi cảnh giới chỉ là Linh Đài cảnh, ngay cả Tử Phủ cảnh cũng không.

Trước đó hắn không có động thủ, chẳng qua là muốn biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hiện tại động thủ tự nhiên là sẽ không lưu thủ, trong nháy mắt bộc phát toàn lực.

Đề Cổ Lực ngay cả cốt bổng dẫn tay, lập tức bị Chu Phụng một quyền đập nát.

- Thực lực yêu tướng!

Sau khi Đề Cổ Lực cảm thụ khí thế khiến người ta hít thở không thông, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Nhân loại này lại có thực lực yêu tướng!

Vốn hắn đã rất cẩn thận rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn nói.

- Chết!

Chu Phụng lại một quyền, sống sờ đem đầu Của Cổ Lực đánh bay.

Tử Ngọc Chung trôi nổi trên đầu, trấn áp tất cả mọi thứ xung quanh.

Bất kể là những con nhục trùng đó, hay là thân thể của Đề Cổ Lực đều trực tiếp bị ép thành thịt nghiền.

Đại Hoàng cũng là nhân cơ hội xuất kích, xông ra ngoài, trong nháy mắt đem Đề Cổ Lực đầu người trở về.

Sau một thời gian ngắn bùng nổ, xung quanh một lần nữa rơi vào sự im lặng.

- Xem ra nhân tộc phụ cận này hẳn là đã chết hết rồi!

Nhìn thi thể Đề Cổ Lực trước mắt toát ra bộ lông dày đặc.

Chu Phụng cảm giác tất cả tộc ở phụ cận này hẳn là toàn bộ đều đã chết.

Trách không được người của Thiên Tinh Thành đều không muốn nhắc tới nơi này, chỉ có thương đội mới có thể tiến vào khu vực này.

Như thế xem ra những thương đội kia lá gan thật đúng là lớn.