Người đại diện nói chúng tôi cứ chờ xem tiếp theo thế nào, chờ thời cơ thích hợp rồi lại tiếp tục.
Tôi cũng để bản thân tỉnh táo lại.
Kết quả mười hai giờ trưa Giang Tự lại ra tay trước.
[Tốn sức đào bới làm gì vậy? Tên của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?]
[Tôi đây yêu vợ mình, chúng tôi vừa là chân ái vừa hợp pháp, anh Đường nào đó nên tự giác lăn sang một bên đi.]
Tiếp theo đó là các tài khoản dưới trướng Giang thị đều bình luận chúc phúc dưới bài đăng.
Tập đoàn Giang thị: [Chủ tịch nói, tổng giám đốc nói gì cũng đúng!]
Bất động sản Giang thị: [Chúc tổng giám đốc và bà chủ trăm năm hạnh phúc!]
Thủ đô CG: [Chúc tình cảm của tổng giám đốc và bà chủ mãi bền vững, trọn đời bên nhau!]
Truyền thông CG: [Chúc anh Đường sớm ngày biến đi!]
[Tuyệt vời, kiêu ngạo đến mức không cần tuyên truyền là như thế này sao?]
[Có thêm một cao phú soái yêu tôi thì sẽ thế giới sẽ diệt vong à huhuhu?]
[Ha ha ha, chỉ có tôi để ý anh Giang rất hề hước sao? Đáng yêu đó! Tổ truyền thông 10 điểm!]
[Đây là tình yêu huyền diệu gì vậy, tôi đang chuẩn bị đi ăn mà thấy no ngang luôn rồi, tự nhiên cảm thấy bản thân biến thành chó đứng ven đường, vừa bị đá một cái lại được lấp một mồm đầy thức ăn!]
Giang Tự thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy khiến tôi rất bất ngờ.
Lần tỏ tình long trọng như vậy, cho dù là tôi của ba năm trước cũng chưa chắc đã dũng cảm thế này.
Tôi biết không được trả lời sẽ bồn chồn như thế nào, có chút không đành lòng nên đã bình luận ở dưới.
[Quá buồn nôn, có lời gì không thể về nhà rồi nói sao?]
Khóe miệng lại không kiềm chế được mà hơi cong cong.
Rất nhanh sau đó cư dân mạng đã trả lời lại bình luận của tôi.
[Ôi ôi ôi! Còn về nhà nói! Có gì mà giang cư mận chúng tôi không thể nghe sao?]
22.
Giang Tự không trả lời mà trực tiếp gọi điện cho tôi.
''Buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ?''
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt khiến tôi tưởng anh và người trên mạng là hai người khác nhau.
''Buổi chiều phải quay rất nhiều cảnh, không biết khi nào mới quay xong.''
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
''Trước mười hai giờ đêm nay em sẽ về chứ?''
''Chắc là được.''
''Vậy anh nấu cơm trước rồi chờ em về, nhé?''
Người đàn ông cao giọng lên ở âm cuối cùng, giọng nói của anh trở nên dịu dàng trong ánh chiều tà khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.