Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài

Chương 13



23.

Một khi đã mong đợi chuyện gì đó thì thời gian sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.

Nam diễn viên này đọc thoại chậm thật đó.

Thợ make up này trang điểm thật chậm nha.

Đạo diễn phân tích cảnh quay cũng quá chậm.

Đến khi thực hiện xong cảnh quay cuối cùng, trời đã tối như lỗ đen vũ trụ, nuốt hết mọi thứ vào trong.

Sau khi hỏi mọi người thời gian, tôi mới biết bây gườ gần mười một rưỡi, lái xe về là vừa kịp.

Một tay tôi đẩy cửa phòng hóa trang, đập vào mắt là một đôi giày da đen Vass được thiết kế riêng.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an.

Người đàn ông ngày càng đến gần, đồng thời ''cạch'' một tiếng khóa cửa lại.

Đường Yến Châu mặt vest lạnh mặt kéo ghế ngồi xuống, sau đó anh ta ném một tập tài liệu lên trên bàn.

Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.

''Lâm Thi An, có phải anh quá nhân từ với em rồi không?''

Hơi thở của tôi cứng lại, cảm giác cả người dần lạnh buốt.



Đây mới là Đường Yến Châu.

Tàn ác, không có chút tình cảm nào.

Mà lời tiếp theo của anh ta càng chứng minh rõ những điểm này hơn.

''Nói chuyện tử tế với em thì em không nghe, em quên những thứ anh đang có trong tay rồi sao?''

''Anh vẫn còn giữ...'' Tôi gần như run rẩy nói ra bốn chữ này.

Anh ta không thèm quan tâm: ''Anh dùng nhiều tiền để mua như vậy, vì sao anh không thể giữ lại chứ?''

Người đàn ông đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi, tôi lập tức lùi về sau một bước.

''An An, em cảm thấy ngoài anh ra sẽ còn người cần em sao?''

Anh ta mỉm cười, nhìn có chút gì đó điên cuồng.

''Em biết năm đó lúc anh biết chuyện kia anh đã nghĩ gì không?''

"Anh đã nghĩ, sủng vật anh nuôi nhiều năm như vậy mà đã bị người khác chơi rồi?''

''Sao anh có thể không tức giận được chứ? Vậy nên anh mới không muốn nhìn thấy em, sau khi tìm đám người kia để giải tỏa buồn bực, anh trực tiếp đến Mỹ.''

''Nhưng anh phát hiện, Đường Yến Châu anh không quên được em. Một phú nhị đại có quyền có thế như anh lại không quên được một cô nhi bị người ta vứt bỏ từ khi mới chào đời như em! Ha ha ha ha ha, thật buồn cười!''

Anh ta cười lớn, khóe mắt xuất hiện nước mắt nhưng anh ta cũng không dừng lại, lời nói ra ngày càng nhanh hơn, giọng cũng ngày càng tàn nhẫn.



''Chắc em sẽ không muốn những fan hâm mộ yêu quý mình và cả người chồng buồn nôn kia của em nhìn thấy những thứ này đâu nhỉ?''

''Bọn họ sẽ nói gì đây?''

''Chắc cũng là hai chữ ''thấp hèn'' đi.''

''Nhìn qua nhìn lại mới thấy chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, không phải sao?''

''Tôi mới là người bị hại!'' Tôi không nhịn được mà gầm lên, nước mắt cũng chảy xuống.

Anh ta lau nước mắt cho tôi, thở dài nói:

''An An, đến bây giờ em vẫn không hiểu.''

''Ai quan tâm chứ?''

''Em từng cho rằng anh quan tâm, nhưng thứ anh quan tâm chỉ là em bẩn, em không hoàn hảo.''

''Em cho rằng sau khi tìm được bố mẹ ruột thì họ sẽ quan tâm, nhưng họ chỉ muốn em nhanh chóng đi liên hôn, đi lấy lợi ích về cho nhà bọn họ.''

''Em cho rằng những fan hâm mộ ngoài miệng nói yêu em sẽ quan tâm đến em, nhưng thực ra fan nữ chỉ đang thương hại em, còn fan nam thì sẽ... xin những hình ảnh này.''

Những lời nói này như đâm vào trái tim tôi, mà câu nói cuối cùng của anh ta lại như cọng rơm cuối cùng đè c.hết tôi.

''Có lẽ người duy nhất quan tâm em chính là con ma bệnh nương tựa vào em để sống đã c.hết trong cô nhi viện kia mà thôi, nghe nói bán em cho Giang Tự rồi họ mới đồng ý thanh toán phí mai táng?''

''Haiz, bẩn thì bẩn, ai bảo anh thích chứ.''