Cả người tôi run lên, tim cũng đập mạnh như trống nhưng tôi chỉ nhìn người trước mắt.
Đường Yến Châu bị tôi nhìn chằm chằm, cuối cùng anh ta không nói thêm gì nữa.
Tôi bắt đầu có chút điên cuồng.
Giọng nói lại nhẹ nhàng đến quỷ dị.
''Được, tất cả đều không quan tâm đến tôi, vậy sao tôi còn phải để ý đến họ?''
''Anh muốn tôi lại lần nữa ở bên cạnh anh thì thà tôi nhanh chóng c.hết rồi đầu thai còn hơn.''
Tiếp đó tôi cầm tập tài liệu kia ném vào mặt Đường Yến Châu.
''Đường Yến Châu, đăng lên đi.''
''Ngày mai lập tức đăng lên đi.''
''Không đăng lên thì tôi đây khinh thường anh.''
25.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, màn hình không ngừng sáng lên nhưng tôi không có dũng khí để nghe máy.
Tôi gục đầu xuống vô lăng, hít thở cũng không thông.
Tôi bực bội hạ cửa sổ xuống, không khí bên ngoài tràn vào càng khiến tôi buồn bực hơn.
Bầu trời tối đen, chắc lát nữa sẽ có mưa lớn.
Tôi khởi động xe, đi xử lí chuyện cuối cùng.
Nửa tiếng sau, biệt thự vẫn còn sáng đèn, tôi đứng ở ngoài cửa một lúc lâu vẫn không ra, cuối cùng Giang Tự lại ra.
"Sao không vào nhà?'' Giọng anh lạnh nhạt, nghe không rõ được cảm xúc, anh ngẩng đầu nhìn trời.
''Mau vào đi, trời sắp mưa rồi.''
Tôi không nói gì mà đi vào trong, vừa vào đã thấy một bàn đầy món ngon.
Nến đã được thắp từ lâu, bây giờ đã gần cháy hết.
Không hiểu sao mắt tôi có chút chua xót.
''Đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước nhé.''
Anh kéo ghế ra để cho tôi ngồi, tôi lắc đầu: ''Em lên thay quần áo trước.''
Mười phút sau tôi thay xong quần áo ngủ đi xuống dưới.
Tôi không ngồi xuống đối diện mà ngồi xuống cạnh anh, sau đó đưa cho anh một tập tài liệu.
''Giang Tự, chúng ta ly hôn đi.''
''Em sẽ chuyển ra ngoài trước, đây là bản thảo em đã nhờ luật sư chuẩn bị, anh nhìn qua thử xem, nếu không có vấn đề gì thì kí tên.''
Vừa dứt lời anh đã nhìn về phía tôi.
Tôi cúi đầu vờ như bình thản gắp thức ăn, nhưng thật ra là để tránh mắt của anh.
''Lí do.''
Anh lạnh lùng nói ra hai chữ.
Tôi gắp miếng sườn vào bát, giọng nói có chút mơ hồ: ''Tình cảm... rạn nứt?''
Nghe vậy Giang Tự bật cười.
Nụ cười của anh có chút mỉa mai: ''Em không có tình cảm với anh thì sao lại rạn nứt được chứ?''
Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ngày mai sẽ càng xảy ra nhiều hơn.
Tôi không thể nào giải thích được hết, chỉ có thể bình tĩnh nói: ''Đừng ép em.''
Anh đột ngột đứng dậy, do hành động bất ngờ này mà chân ghế cọ với mặt đất phát ra âm thanh rất chói tai.
''Anh có thể cho em thêm một tháng nữa để em bình tĩnh suy nghĩ lại.''
Tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng tôi vẫn nghe được anh đang giữ tôi lại, anh muốn tôi mềm lòng.
Nhưng vận mệnh đã quyết định, chúng tôi không thể đi đến cuối con đường được.
Tôi nhanh chóng bỏ bát đũa xuống, đứng dậy kéo lấy tay anh, lần này tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của anh.
''Không cần, đêm nay kí đi, sáng mai em sẽ rời khỏi biệt thự.''
Khuôn mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, môi anh hơi run lên, đôi môi mỏng nở nụ cười châm chọc.
''Vội vàng bỏ trốn với anh ta vậy sao?''
Tôi không nói gì, cũng không thể suy nghĩ được gì.
Có lẽ vừa rồi ở phòng trang điểm Đường Yến Châu đã gọi điện thoại nói gì đó với Giang Tự.
Tôi không giải thích, Giang Tự cho rằng tôi thừa nhận, vẻ mặt anh càng trầm hơn.
Tôi muốn kích thích anh, lại nghĩ đến món tiền phải trả lại anh khi anh đưa cho nhà họ Lâm lúc kết hôn, tôi uống cạn ly rượu trên bàn, kéo cổ áo anh, quyến rũ cười nói: ''Thế nào, cảm thấy lỗ sao, em đền cho anh nhé, được không?''
''Nhưng trước đó phải kí cái này.''
Nhịp tim anh đập rất nhanh nhưng anh vẫn quay đầu về phía khác, không muốn nhìn tôi.
Mấy sợi tóc trên trán rủ xuống, nhìn vừa cô đơn vừa yếu ớt.
''Anh không kí.''
Người đàn ông nói xong trực tiếp rời đi.
Rượu của anh vẫn để trên bàn, tôi cầm ly lên uống một ngụm, cảm thấy có chút khó hiểu...
Người thừa kế gia tộc mà sao vừa cố chấp vừa ngốc vậy?
Còn nữa...
Vì sao người tôi gặp ngày trước không phải là Giang Tự?