Tro Tàn

Chương 100: Đàm Phán



Chương 100: Đàm Phán

Những người dân thì đang ồn ào trước cửa nhà ông Thịnh. Ông thì đứng ở trong sân. Không có ý định mở cửa mời những người khách không mời kia vào trong. Khi ông ta rơi vào thế khó. Nam và Hải cũng chưa biết làm thế nào để giải vây cho ông. Họ cũng sợ vì đối phương có quá nhiều người. Nhưng cũng sợ vì chúng có người dân bên ngoài kia, họ có thể gặp nguy hiểm.

- Sao ông không mời họ vào? Có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng ngay từ đầu vẫn hơn. - Hằng nói từ phía sau.

Cô vừa mới nhắn hỏi Linh và Chính xem trường hợp này lên làm gì thì họ nhắn lại y vậy.

Biết mình không còn đường lui. Ông gật đầu đồng ý, tiến tới cổng. Mở ra rồi chào đón họ vào trong.

- Ông làm vậy là đúng rồi đấy. - Có gã ngồi ở ghế lái chiếc ô tô treo loa trên đầu xe, ló đầu ra nói. Xong cười khinh một cái, ù ù cho chiếc xe tiến vào.

Đồng bọn của hắn lập tức lái xe vào giữa sân. Đỗ tại đó rồi ngang nhiên, hống hách đi vào trong nhà.

Ông Thịnh đi theo sau, cũng không biết nên nói gì lúc này. Hễ trông thấy khẩu súng lăm lăm trên tay chúng là ông lại bồn chồn trong lòng.

Bước vào trong phòng khách. Nó quá nhỏ để chứa hết toàn bộ bọn chúng nên chỉ có một vài người ở lại, lính lác còn lại thì canh gác bên ngoài, không để người tiến vào trong.

Bốn người Nam, Hải cũng ở bên ông Thịnh. Họ cũng tò mò xem những người này tới đây với mục đích gì.

- Những người đợt trước của chúng tôi đâu? - Gã lên tiếng tầm độ gần ba mươi, đầu tóc cắt ngắn ba phân, dáng người cân đối. Nét mặt khá cứng cáp, ánh mắt thì lại thờ ơ như muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này xong sớm.

- Người nào? Có phải cái cậu gì tên Trường? - Ông ta chỉ mơ hồ nhớ ra hình dáng và tên cậu ta.

- Ừm. Đúng nó rồi. - Gã gật đầu.

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Từ khi tôi thả cậu ta đi, tôi chưa hề gặp lại một lần nào.

- Thế tôi coi như hắn nằm vất vưởng ở đâu đó đi. Nó cũng chẳng còn quan trọng nữa. - Gã dơ tay ra hiệu cho đàn em dưới trướng mình.



Đàn em đứng sau lưng hiểu ý, lấy từ trong người ra chiếc điện đàm liên lạc, bắt tần số nào đó và nói tình hình của người tên Trường đó vào trong ấy. Xong việc, hắn lại tắt phụp một cái. Không lộ thêm bất kỳ thông tin nào từ đầu dây bên kia.

Khuôn mặt gã cầm đầu giờ nghiêm túc hơn, giọng nói cũng rõ ràng và lớn hơn.

- Thế này đi. Giờ ông ở dưới trướng tôi. Quản lý những người dân ở đây. Chúng tôi sẽ bảo kê cho ông an toàn, với điều kiện là ông sẽ phải gom đủ số vật tư tôi cần rồi nộp lại.

Gã đưa tay ra phía sau. Tên đàn em lấy ra sấp giấy đặt lên. Rồi hắn lại đẩy về phía ông Thịnh.

Nhận lấy tờ giấy ấy, ông đọc từng trang, kỹ từng chữ một rồi rơi vào trầm tư.

Nam ở bên cạnh cũng nhìn ra được thứ ấy viết về cái gì. Nó chẳng khác nào một bản hợp đồng bảo hiểm, thứ được bảo đảm ở đây là tính mạng còn lệ phí chính là mảnh đất bên dưới chân này. Ngoài ra còn có những mảnh đất của người trong làng.

Chắc chắn ông ta sẽ không thể nào đồng ý với họ điều kiện này được. Đối với ông, sự tin tưởng của người dân trong làng luôn là chìa khóa quan trọng giúp ông có được như hôm nay.

Nhưng nếu ông không đồng ý, chúng sẽ cưỡng chế lấy đi tất cả.

- Còn phần phí bảo kê thì sao? - Nam hỏi.

Gã ta lờm cậu, cậu cũng hơi rén một chút vì người chúng đông lại có vũ trang đầy đủ.

- Chẳng nhiều, trong đó đều đã ghi hết rồi. - Gã lười nhác ngả người ra sau nói.

Thấy thái độ như thế, cậu muốn ngay lập tức lao lên rồi xiết cổ cậu ta vì cậu ta đã để lộ liễu nó trước mặt.

Nam mượn tờ giấy, lật tới trang cuối. Trên ấy ghi rất nhiều, lương thực, vải, gỗ, nước và cả động vật. Nhiều nhất là lương thực với năm cân, vải hai cân. Gỗ thì tương đối ít, nhưng khó ở chỗ hắn yêu cầu phải làm thành ván. Động vật cũng vậy, mỗi lần nộp lên là phải bốn, năm con.



Nhưng chúng làm sao có thể sinh sản kịp, khi mà chúng cứ mỗi tháng lại đi thu phí một lần như thế.

Nam còn đang suy nghĩ thay ông Thịnh về trường hợp mà ông không đồng ý với yêu cầu này thì mình sẽ giải quyết như thế nào.

- Mấy cậu tên gì? Là người của tổ chức nào? Ai đứng sau? Nếu tôi không biết rõ người đứng sau mình, chắc chắn tôi sẽ khó mà làm việc.

- Tôi à, tên Phi. Còn tổ chức cũng như người đứng sau tôi, ông đừng nghĩ là sẽ biết được. Làm việc trực tiếp với tôi là được, ông không cần quan tâm tới những chuyện phía sau. - Gã tên Phi ấy lại với vẻ mặt bất cần, nhìn người với nửa con mắt.

Ông Thịnh rơi vào trầm tư rất lâu sau mãi chưa đưa ra câu trả lời. Phi thì vẫn ung dung, thảnh thơi vừa châm điếu thuốc vừa uống nước.

- À! Mấy thằng nhóc bị buộc ngoài cổng kia là thế nào đấy? - Một câu hỏi không có chủ ngữ với vị ngữ.

Không ai muốn trả lời hắn. Ngay cả ông Thịnh cũng không trả lời. Chẳng lấy lời đáp trả, hắn cáu gắt, đập mạnh xuống bàn làm người trong đó giật mình.

- Tôi muốn đi vệ sinh. - Nam đứng dậy, định rời đi, chẳng tỏ ra thái độ gì.

Phi chỉ nhìn mà chẳng nói gì.

- Nó bị tao dọa sợ bĩnh ra quần à?

Hắn cười lớn ngay khi Nam vừa mới quay lưng đi.

Hải ngồi trong đó cũng khó lòng mà nhịn nổi cái thái động hống hách và kiêu ngạo của hắn. Lại thêm việc hắn sỉ nhục đứa em trai mình. Anh lại càng khó kiềm lòng.

Anh nhìn xung quanh, bọn chúng thì mang súng vào trong nhà, bên ngoài là hai tên đứng ở cửa. Ở đây chỉ có hắn và tên đàn em đứng sau lưng. Nếu xử lý nhanh gọn có thể c·ướp lấy súng từ tay chúng.

Nhưng Hằng và Nguyên ở đây…

Anh không biết nên làm sao để có thể đảm bảo an toàn cho họ.



- Sao rồi? Ông đã có quyết định chưa? Định học thuộc bản hợp đồng ấy để nhớ thời gian với số lương vật tư cần nộp đủ ấy à? Chẳng cần đâu, lúc nào tới thu thì bọn này sẽ gọi ông trước một ngày cho ông tự chuẩn bị.

Hắn như chắc chắn nơi này rơi về tay mình.

Ông Thịnh đang trong thế bế tắc, chẳng biết xử sao cho ổn.

Bình ở trong căn nhà hoang, nhìn định vị, so với những chiếc xe ồn ào bên ngoài kia thì người mà anh theo dõi không phải là cùng một bọn. Nếu là một, chúng đã tới cùng nhau.

Khi định vị của chúng dần thu hẹp khoảng cách với anh, anh biết cơ hội của mình sắp tới.

Trước cửa nhà, tiếng pô xe máy ầm ầm rõ ràng. Anh trả lại nguyên trạng hiện trường, núp ở phía sau cánh cửa gỗ ngay phòng ngủ.

Tiếng chúng mở cửa vang lên, kẹt kẹt. Ánh sáng lọt vào trong nhà. Anh thấy rõ bóng của bốn người.

Tiếng bước chân vang khắp phòng, anh cảm tưởng như tiếng tim đập của mình cũng làm chúng phát hiện ra anh trốn ở đây.

- Ê! Mày không đóng cửa à.

- Tao có đóng!

- Sao nó lại mở thế kia?

Hai tiếng tranh cãi vang cả phòng.

- Thôi! Kiểm tra đi. Nhanh rồi ra xem xem ngoài kia có chuyện gì. - Một gã với tông giọng trầm nói với cả hai.

“Không ổn!” Bình vốn định chờ đợi chúng có tiết lộ về mối quan hệ với đám bên ngoài không. Nhưng lại chúng như không biết. Điều này khiến anh có chút khó khăn. Nhưng đó chỉ là một chút.

Khi ánh sáng trong phòng dần nhỏ lại, tiếng cạch cạch của then cài và ổ khóa vang lên là lúc chúng sẽ phải đối mặt với người mà chúng không bao giờ muốn gặp lại lần nào nữa.