Theo thói quen, bốn tên chia nhau ra, kiểm tra từng góc ngách một để đảm bảo không có gì bất thường trong căn phòng. Ngoài sảnh chính, rồi tới nhà vệ sinh. Cuối cùng chính là phòng ngủ.
Bình nấp ở sau cánh cửa, biết chắc chắn một mình sẽ phải đối mặt với bốn bọn chúng, nhưng anh không hề hoảng loạn. Anh hít thở sâu, bình tĩnh đợi chúng bước vào trong.
Tiếng chân chúng lộp cộp dưới sàn gạch đã có phần cũ nát, nứt vỡ ở khắp các chỗ. Ngay khi tiến vào trong phòng ngủ.
Một tên xuất hiện trong tầm mắt của Bình, hắn quay lưng về phía anh. Rồi hai tên, tới gã thứ ba thì anh đẩy mạnh cánh cửa. Ngăn gã thứ tư tiến vào. Pha đập cửa mạnh một cách bất chợt thẳng vào mặt của hắn khiến hắn chảy máu mũi ngã ngồi trên mặt đất.
Còn ba tên trong nhà, nhìn thấy Bình, dáng người to lớn trong bộ quần áo bó sát làm nổi bật sức mạnh của anh.
Chẳng cần dùng đến v·ũ k·hí, một mình Bình lao thẳng về phía chúng. Không cho chúng có cơ hội phản ứng lại. Chớp mắt cái, anh xoay người đá mạnh ngang hông một tên. Chân phải thuận thế làm trụ, anh chuyển mình đánh gót giày đặc công cao su dày ba phân vào mặt tên thứ hai.
Tên thứ ba rút từ sau hông ra con dao găm màu đen tuyền. Hắn đâm, rồi chém. Anh bình tĩnh lách sang phải, tóm lấy cổ tay ngay lúc hắn vừa tính chém ngang bụng anh bằng tay trái. Lòng bàn tay phải anh đánh mạnh vào góc quai hàm dưới, chấn động này khiến hắn ta choáng váng lùi lại vách tường. Hàm dưới của hắn bị lệch sang một bên.
Đau đớn ôm lấy phần hàm của mình, hắn rơi nước mắt nhìn Bình. Buông bỏ con dao trong tay, chẳng hề có ý định phản kháng lại nữa.
Chỉ mong Bình có thể tha cho hắn và chỉnh lại hàm lệch.
Thấy thế. Bình liền nói với chúng, thanh âm trầm lại nhỏ nhẹ vang vọng khắp phòng như âm hồn bên tai.
- Chúng mày biết tao chờ đợi bao lâu rồi không? Buông bỏ v·ũ k·hí, đừng nghĩ tới chuyện phản kháng. Tao sẽ tha cho chúng mày nếu chịu khai ra thông tin mà tao cần.
Đám ấy lạnh hết sống lưng, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt. Nghe lời, chúng cởi hết ba lô sau lưng. Nhưng Bình vẫn chưa thỏa mãn với chuyện ấy.
Tập hợp hết cả bọn lại giữa nhà. Ba lô vứt trong phòng ngủ, nhìn qua thì có vẻ là không còn v·ũ k·hí nào bị ẩn giấu. Và cơn đau vẫn chưa hề thuyên giảm. Có tên bị đập cửa là nhẹ nhất. Bình chỉ thẳng mặt hắn.
- Mày! Lột đồ ra.
Hắn giật mình, nhìn đồng bọn, đứa nào cũng ôm mặt ôm bụng nhưng chẳng quên đưa lại cái ánh mắt hung tợn về phía hắn.
Cởi áo thì có vẻ khá thoải mái. Nhưng khi cởi quần, chẳng có cái nhục nhã nào hơn cái nhục nhã tự cởi quần ra trước mặt bao người. Chỉ còn đúng cái quần lót giữ lại. Đồ thì hắn vứt qua một bên.
Keng keng!
Là tiếng kim loại, tiếng của mặt thắt lưng bằng sắt. Nếu biết dùng, đó cũng là v·ũ k·hí để phản kháng.
- Đến chúng mày đấy. Còn mày xong rồi thì quay mặt vào góc tường đằng kia.
Bình chỉ về ba tên còn lại.
Chúng cũng không khá khẩm hơn là bao. Hai tên ăn đạp bầm tím bên hông và má, nó có dấu hiệu sưng lên. Vứt lại quần áo, mỗi tên tìm một góc ngồi ôm đầu.
Tên bị anh đánh chệch hàm thì đang ỉ ê vì đau đớn. Anh lại gần đó, đá đít hắn.
- Vào trong phòng ngủ đợi tao.
Hắn quay lại trợn mắt. Không biết là anh tính làm gì với mình khi vừa mới bắt mình cởi bỏ quần áo chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Giờ lại bảo mình chờ đợi trong phòng ngủ với chiếc giường gỗ thô cứng.
Nuốt nước bọt, hắn không dám nghĩ tới viễn cảnh mình nằm ở trên đó rồi…
- Nghĩ gì thế? Mày có muốn tao bẻ ngón tay? - Bình nghiêm mặt, gằn giọng nói.
Hắn sợ hãi mới cun cút vào trong như con cún ngoan.
Còn ba tên bên ngoài, anh tháo dây thừng đang quấn quanh bụng làm thành thắt lưng ra. Một đoạn dài hơn mét rưỡi. Anh cắt nó thành ba đoạn, tới gần ba gã ấy rồi trói chân tay chúng lại với nhau. Vứt chúng nằm ở trong một góc. Cũng không quên vô hiệu hóa cái mồm của chúng lại.
Trông như ba con lợn bị buộc và nhét quả táo vào trong miệng chuẩn bị đem đi thịt, nhưng chân tay đám ấy thì ngược ra sau lưng.
Bình đem quần áo của chúng vào trong phòng. Tên lệch hàm kia thì ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hắn làm một hành động mà khiến anh bẩn mắt vô cùng. Đó là giơ cái thứ ấy của hắn ra trước mặt, người thì nằm ở đó. Mảnh vải cuối cùng cũng không có.
- Thằng chó ngu này! - Bình mắng chửi hắn. Cầm dây lưng quật thật mạnh vào vào người hắn.
AAAA!
Hắn la lên vì đau đớn. Phải hiểu lực của Bình không hề yếu khi có thể làm chệch hàm của hắn, lại thêm roi quất, rồi với đà quật từ trên cao. Cứ phải liên tưởng tới những trận đòn roi của phụ huynh ngày đấy sẽ hiểu nó đau mức nào.
Nhưng với tâm thế đó không phải là con hay người thân. Anh ra tay còn mạnh hơn mấy lần.
Nghĩ tới thôi cũng đã rùng mình sợ hãi, không ai dám trực tiếp trải nghiệm. Bọn ở ngoài cũng nghe thấy âm vang trong căn phòng ấy, tiếng quất gió v·út sắc bén, tiếng la thảm thiết kéo dài gần một phút. Bất giác cũng đã rơi nước mắt.
- Mặc đồ vào rồi ghi hết thông tin của mày ra đây.
Ném cho hắn một mẩu bút màu ngắn cỡ một đốt ngón tay cùng với một tờ giấy. Bình nhẹ nhàng tựa vào tường quan sát nhất cử nhất động.
Thấy mình đã hiểu sai ý của anh ta, gã uất hận, nuốt nước mắt mặc lại đồ rồi nhận lấy tờ giấy cũng với màu sáp mà anh đưa. Ghi lại thông tin về tên tuổi trên đó xong, hắn lại nhìn Bình như đợi ý tiếp theo.
- Nói tao nghe chút quá khứ của mày đi. - Ánh mắt của Bình nhìn vào hắn như chờ đợi.
Hắn bắt đầu kể về quá khứ bi thảm, bị người cha b·ạo h·ành. Rồi dần dần lỡ bước vào trong con đường phạm tội. Sau đó thì đi theo một tổ chức, làm việc cho chúng.
Bình gật đầu, nhìn v·ết t·hương in hằn trên người hắn. Anh cũng đoán được phần nào về quá khứ của một kẻ phạm tội.
- Lật sang mặt sau, trả lời xong thì mày có thể ra ngoài. Ngắn gọn như lúc mày kể về quá khứ của mày ấy. Tao không cần mày lê thê dài dòng.
Bình lạnh lùng nói.
Khoảng năm phút sau, đám bên ngoài thì đã ê ẩm hết các khớp. Chúng dãy dụa cùng nhau, như muốn vận động cho bộ xương không bị trật khớp. Lại càng muốn thoát ra khỏi cái trói bằng dây dù của Bình.
Chúng đang không biết nên làm thế nào, chẳng biết bên trong ra làm sao vì quá im lắng. Mình lại không thể làm gì, la hét hay động đậy cũng không thể.
Kẹt…
Gã lệch hàm từ trong nhà bước ra, vẻ mặt thất thần nhìn ba người trên sàn. Gã lủi thủi ngồi một góc, ngay cạnh nhà vệ sinh.
Thấy hắn như thế. Chắc hắn đã chịu t·ra t·ấn về mặt tinh thần vô cùng ác liệt. Chúng rung người nhưng lại càng thấy khó chịu hơn vì kiểu trói của Bình.
Bình bước ra ngay sau hắn ta. Nhìn ba người như ba con giun đất đang quằn quại, oằn mình để trốn chạy trước ác thần. Anh tháo trói cho tên bị chảy máu mũi và kéo hắn vào phòng ngủ.
Cánh cửa đóng rầm thật mạnh, bụi mù bay lên. Hai tên ăn cước ho sặc sụa. Trong ấy, tiếng của Bình rất nhỏ. Qua lúc lâu sau không thấy tiếng.
Vút! Chát! Tiếng thắt lưng quật lên người hắn.
AAA…!! Hắn lập tức gào thét lên. Tiếng gào ấy thậm chí còn vang ra ngoài ngôi nhà. Nhưng xung quanh chẳng có ai tới giúp đỡ. Chút tiếng động đập cửa đều không nghe thấy.