Tro Tàn

Chương 103: Kế Hoạch



Chương 103: Kế Hoạch

Làm thế nào để Bình giúp? Đó mới là điều quan trọng. Biết anh ta là một chuyện, còn nhờ anh ta giúp và anh ta có giúp không lại là chuyện khác.

Chẳng may anh ta không giúp. Lại bắt mình thẩm vấn, tra hỏi về những thông tin mật phía sau.

Bỗng Trường giật mình. Nếu mình đã quyết định ở ẩn tại đây rồi thì mình còn vướng bận gì về tổ chức phía sau.

Hít một hơi lấy bình tĩnh, Trường lại nhớ tới lời mà cấp trên căn dặn. “Dù ở bất kỳ đâu thì chắc chắn đều để lại dấu chân.” Và ở đây cũng thế. Nếu tiết lộ, thì anh ta sẽ là người phải chịu cực hình nặng nề nhất mà một con người có thể nghĩ tới. Thậm chí là vượt xa hơn thế nếu b·ị b·ắt lại.

Thậm chí anh còn đang nghi rằng mình có thể đang bị theo dõi bởi một thế lực nào đó không rõ phía sau lưng. Đó có thể là đồng bọn cận kề. Cũng có thể ở trong bóng tối, có người đã biết hết hành động và chưa thèm ra mặt.

Càng nghĩ, Trường lại thêm sợ suy đoán của mình.

Không có cách nào vẹn cả đôi đường. Nhờ không được, trốn không xong. Bị bắt thì càng thảm.

Nghĩ tới những người ở trong nhà với ông Thịnh. Trường mừng rỡ như vớ được vàng. Những người ấy hẳn là có quan hệ với ông ta và có thể sẽ giúp được. Thậm chí là anh còn thấy hai người mới tới trong nhóm còn thân thiết với Bình như đã từng quen trước đây.

“Chắc chắn! Chắc chắn nhờ được họ là sẽ nhờ được Bình. Thế cục này có thể giải!!”

Anh mừng rỡ như đứa trẻ, nhảy cẫng lên. Giờ phải tìm cách tiếp cận họ.

Roạt!

Tiếng cỏ động ở bên cạnh, ngay sát mình khiến Trường giật thót tim. Quay trái rồi quay phải. Ngay lúc đó có người từ sau ấy bước ra. Là cậu thanh niên mới trong nhóm, Nam.

Trường chạy lại gần, khoác vai cậu ta như thân thiết vô cùng.



Nhưng chưa kịp nói, Nam đã vận dụng võ thuật khóa tay anh ta ngược ra sau.

- Ấy! Ấy! - Anh ta la lên.

- Đừng mà, tôi không có ý hại cậu. Tôi muốn giúp cậu. - Trường nói.

- Giúp? Giúp gì? - Nam lới lỏng.

- Tôi biết chúng tới là để chiếm quyền kiểm soát nơi này. Cậu đang bị chúng làm khó đúng không? Cái này đơn giản thôi. Chỉ cần đánh tan tác bọn chúng. Chúng ta sẽ an toàn.

- An toàn cái đầu anh. Nếu chúng kéo thêm người tới thì sao? - Nam văng nước bọt vào mặt anh.

Mắt anh ta hơi giật một cái như phản ứng lại.

- Ờ nhỉ. Cậu nói đúng. - Trường trầm tư. - Không sao hết, chúng ta có súng của chúng, chúng ta có thể dựng phòng ngự thủ ở nơi này.

- Thế anh không nghĩ chúng leo lên núi rồi tập kích xuống à? Dù ta có bố trí lính ở đó thì còn lâu mới có thể chống lại được đợt thứ hai thứ ba.

Trường nhận ra điều sai sai ở đây.

- Khoan! Sao cậu biết chúng sẽ dẫn theo người tới?

- Tôi biết chứ! Biết cả anh nữa, Trần Huy Trường. - Nam cười, tay vẫn không buông tha như cảnh sát bắt được tên t·ội p·hạm, vẻ mặt rạng ngời như lập công lớn.



- Này! Cậu biết rồi thì thôi tôi không đôi co với cậu. Nhưng tôi phải nói với cậu rằng. Tôi không hề có ý phản kháng hay đối đầu với mọi người. Nếu tôi có ý đồ gì, tôi thà thực hiện từ lúc các cậu rời đi rồi.

- Sao tôi có thể tin anh?

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần dẫn tôi tới chỗ Bình, tôi nói một tiếng. Anh ta chắc chắn sẽ biết tôi có tin được không. - Trường cố gắng quay người để thoát ra.

- Bớt đi, giờ phải đảm bảo cho ông Thịnh được an toàn. Còn anh chẳng có vai trò gì ở đây hết. - Nam với ý định giao hắn ta cho bọn chúng để đổi lấy sự an toàn của cả nhóm.

- Tất nhiên là tôi có thông tin hữu ích có thể giúp mấy người. Chỉ cần tôi đột nhập được vào trong đó, c·ướp quyền kiểm soát của hắn đối với mấy đám lính ấy là xong.

- Lỡ may anh lật mặt về phe chúng?

- Tôi không điên, nếu không thì cậu cứ nói với anh Bình là hiểu.

Thấy anh ta đã nói thế, Nam cũng không bắt ép anh ta quá. Thả anh ta ra. Anh ta xoay tròn khớp vai, miệng kêu úi trời, đôi vai không cẩn thận có khi vừa nãy đã bị bẻ gãy làm đôi.

- Không dám động đậy với cậu luôn đấy.

Chẳng hiểu anh ta nói gì. Nam mặc kệ rồi nhắn tin cho Bình, thời gian chờ thì cậu nhanh chân chạy ra xe. Lại nhắn hỏi Chính xem có phương án nào giải quyết hay không.

- Này! Anh nãy giờ rình mò ở đấy cũng lâu rồi. Thế có phát hiện ra điều gì mờ ám ở chúng hay là không?

- Ý cậu, mờ ám là như thế nào? - Trường không hiểu cậu ta nói gì, nghiêng nhẹ đầu sang một bên.

- Ừm… - Nghĩ lúc, Nam mới mường tượng ra được ý định của mình muốn nói. - Thì là… Chúng có dấu hiệu gì có thấy sẽ làm hại người khác, hoặc bất ngờ làm gì đó mà không lường trước, không phù hợp với thói thường.

- Chẳng có gì. Ngoài mười ba tên ở trong đó, hai tên canh cổng, mười một tên trong nhà. Ba chiếc ô tô, hai chiếc xe máy thì không có gì khác. - Trường đẩy hai vai, nói vanh vách như đã quá quen với kiểu xếp đội thế này.



Hai chiếc xe máy phía trước dò đường, dẫn đường, ba chiếc ô tô phía sau vừa làm đảm bảo an toàn vừa hỗ trợ lẫn nhau vận chuyển đồ đạc. Hai chiếc ngồi ba người, một chiếc ngồi bốn người. Vừa đủ mười ba.

- Súng ống của chúng, chắc là đầy đủ chứ. Anh có nghĩ với đống súng này liệu có dọa được chúng? - Nam tới gần chiếc xe được ngụy trang trong cây và tuyết sâu trong rừng.

Dùng sức kéo đống lá cây bị tuyết đè xuống bên dưới ấy, lộ ra là một lô v·ũ k·hí giả mà Hải thu được từ đám nhóc con. Nam chống tay lên cằm suy nghĩ xem lấy đâu ra người để liều mình xông vào với đống súng giả trên tay này.

Trường lôi ra từ gầm xe, bảy khẩu, vẫn có độ nặng nhất định từ các vật liệu kim loại và báng bằng gỗ. Nhưng các chức năng khác như cò thì không thể bấm được, tháo phần nắp hộp khóa nòng, bên trong chẳng có gì. Vì phần khung khóa nòng với pitton, lò xo đều đã liền thành một khối. Và chúng chỉ làm để trang trí, hoàn toàn bằng nhựa.

- Cậu nghĩ làm gì với thứ này? - Trường loay hoay khẩu súng chẳng có lấy lực sát thương ấy, ngắm trái ngắm phải.

Cân nặng của nó mà rơi vào độ bốn cân hơn thì nó sẽ thật hơn rất nhiều. Thậm chí cầm vào cũng chẳng thể nghi ngờ được đó là giả.

- Hả? Sao anh tháo được nó hay thế? Những khẩu khác đâu có làm được vậy. - Nam nhặt một khẩu lên đưa cho anh ta. Còn khẩu anh ta tháo ra, cậu lại lắp ráp lại.

- Ừ. - Trường nhìn khẩu Nam đưa, nó chỉ có lớp sơn là hơi giống, độ nặng thì tương đối giống.

- Tôi tính để người cầm chúng lao vào đám ấy để nhiễu loạn. Sau đó n·ém b·om khói làm chúng càng hoảng. Nhân cơ hội ấy thì sẽ đưa những người khác ra bên ngoài mới tính tới chuyện tiêu diệt địch. - Nam nói ra kế hoạch tác chiến.

- Bom khói? - Anh ta bất ngờ vì độ chịu chơi của họ.

- Có gì đâu, mấy quả pháo khói màu mà người ta hay chụp ảnh ấy. Biết cấu tạo thì ai cũng có thể chế được. - Nam leo lên xe lấy xuống hai khẩu lục, bốn băng đạn đút túi, hai quả pháo khói dắt bên hông. Chuẩn bị cho một trận chiến giải cứu và vây bắt ngược.

- Thế cũng tốt. Nhưng có nhất thiết phải sử dụng lính tiên phong làm loạn đội hình? Nếu cần thì tôi nghĩ là tôi tìm được. - Trường mang ánh mắt chờ đợi như tỏ ra mình có ích với cậu ta.

- Cần!

Một câu nói của Nam, Trường đã tức khắc chạy đi cùng những khẩu súng gỗ.