Mang theo hai khẩu lục với hai quả pháo khói, cậu muốn thêm nhiều pháo khói hơn nữa nhưng số lượng mang đi không có nhiều. Chỉ có từng ấy mà thôi. Không có cách nào khác. Nam phải chấp nhận với chuyện mình không chuẩn bị đầy đủ này.
Nhanh chân chạy trở lại trong nhà, trước khi chúng quay trở lại, phát hiện ra sự m·ất t·ích của cậu thì cả nhóm có thể rơi vào nguy hiểm.
Còn về Trường, cậu cũng không quan tâm anh ta quá nhiều khi chẳng thể tin tưởng được gã. Dù gã có tới hay không thì kế hoạch vẫn sẽ diễn ra.
Cổng vào đã có người canh giữ nên cậu không thể cứ ngang nhiên đi vô. Vòng qua phía sau, nơi mà cậu trốn ra bên ngoài. Một mô đất khá cao tại vị trí của Trường đã soi vào trong. Đạp một chân lên đó, chân phải tựa vào cột tường.
Hây! Cậu dùng lực đạp mạnh xuống đất, lấy đà bật lên. Nhưng không thành công vì những mảnh thủy tinh đã cản trở cậu. Cởi bỏ chiếc áo ở trên người, cậu cố gắng che phủ hết các mảnh vỡ rồi lại lần nữa lấy đà.
Lần hai, lần ba. Cuối cùng cậu cũng lên được. Áo của cậu cũng chỉ bị bẩn và rách nhẹ. Cậu cố gắng vừa có tốc độ nhanh vừa chú ý tới những kẻ ở giữa sân, mong là chúng sẽ không phát hiện ra cậu đang ở trên tường làm trò.
Từ trên tường ấy, cậu nhanh chóng giữ thăng bằng, đi một vòng ra sau nhà.
Nơi cậu trốn xuống ở trên sân thượng nhưng giờ phải nghĩ cách để có thể vào lại nhà vì sân thượng không có chỗ leo lên. Khoảng cách giữa các mái che cửa sổ khá lớn và cậu không tự tin là mình có thể bật cao rồi bám lên đó.
Thậm chí là từ tường tới mái che cũng gần hai mét. Đôi tay cậu đã đẫm mồ hôi. Lau tạm vào áo cho khô, hít một hơi thật sâu. Cậu dần dần lấy lại bình tĩnh. Chỉ cần có thể bám tay lên đó chắc là sẽ dễ hơn.
Cạch!
Tiếng động khiến cậu hoảng hốt nhìn sang. Dự là đã bị phát hiện.
May mắn làm sao, đó lại là Nguyên. Cô ấy đang mở cửa sổ ra thì phát hiện Nam đứng trên tường. Dù không biết tại sao cậu ấy lại ở đó nhưng cô cũng nhanh chóng chạy đi báo lại với những người khác.
- Cậu này tự hành động theo ý mình thế nhỉ. - Hằng tức giận vô cùng khi cùng là trong nhóm lại không thể cùng nói cho nhau về hành động. Tự thân một mình đi như thế.
Trách thì trách, mắng cũng mắng nhưng vẫn phải nghĩ cách để cậu ta xuống nhà an toàn.
- Sao cậu lại ở đó thế? - Nguyên nhắn tin hỏi vào nhóm.
- Mình trốn ra để lập kế hoạch cho mọi người rời khỏi nơi đấy. - Nam nhắn lại vào trong.
Hỏi thêm thì mọi người mới hiểu ra được rằng cậu ấy rời đi là không để nghi ngờ và cũng là không để đánh rắn động cỏ. Nếu chúng phát hiện ra ý đồ của họ thì họ có thể rơi vào trong tình thế khó.
Ông Thịnh vừa bưng mâm cơm vào, thấy cả nhóm đang ngồi suy nghĩ điều gì ấy. Ông lên tiếng ân cần hỏi:
- Mấy cô cậu có chuyện gì mà suy nghĩ thế?
- Bạn cháu muốn để tất cả mọi người rời khỏi đây nên tự ra ngoài. Giờ thì lại không biết cách nào để vào lại nhà.
Nghe xong, ông Thịnh cảm thấy cậu như một con mèo đang mắc kẹt ở trên cây, không biết đường xuống. Mà xuống thì lại nguy hiểm khi xung quanh toàn là thú dữ.
- Các cô cậu ăn cơm trước đi, để tôi ra xem thế nào. - Ông lấy chiếc nồi cơm nhỏ mà ông thường cắm cho mỗi mình ông. Mở nắp ra, hương thơm từ gạo bay lên, những làn khói mờ ấm lan tỏa khắp không gian.
Nồi cơm đầy ụ, ông lấy thìa đảo tơi cơm lên. Rồi để lại cho họ ăn trước. Mình thì ra sau bếp nằm ở sau nhà. Từ hiên đi sang bên trái là tới. Ông ngó đầu qua phía sau. Nhìn thấy Nam đang đứng ở đó như muốn nhảy lên trên mái che.
Ông đi lại gần, khuyên can cậu.
- Này! Cậu đừng nhảy qua đó. Xuống dưới này đi.
Thấy ông Thịnh đang lững thững đi tới. Nam cũng không nhảy qua mái nữa. Từ từ thả người xuống dưới đất rồi buông tay khi đã gần chạm chân xuống.
- Sao cậu lại nhảy lên trên tường thế? Tôi có nghe mấy bạn của cậu nói rồi. Muốn đưa tất cả ra ngoài nhưng tôi lại không thể làm thế. - Vẻ mặt ông hơi buồn khi nghĩ tới việc mình rời bỏ tất cả để đi. Ánh mắt ông quyết tâm như muốn nói với cậu, tôi không thể rời đi.
- Tôi còn có người dân ở nơi này. Tôi nợ nơi này một cuộc đời. Tôi muốn giúp nơi này. Giúp bà con có cuộc sống ấm no, bớt được khổ cực.
Lời ông Thịnh nói đa lay động lòng của Nam. Và để điều ấy của ông thành hiện thực. Cậu nói với ông.
- Chú cứ yên tâm. Cháu nhất định sẽ không để ngôi làng này rơi vào tay bọn chúng. Cháu biết là chúng đòi hỏi rất nhiều yêu cầu khi chịu sự bảo hộ của bọn ấy. Vì chính cháu cũng đã rơi vào trường hợp tương tự như thế rồi.
- Ừm. Thôi, cậu rửa tay đi rồi vào nhà. - Thấy cậu như có ý định kể tiếp, ông chen ngang, đưa cậu tới gian bếp của nhà.
Ngoài gian bếp có chum nước lớn. Thường hay đựng nước mưa, nhưng giờ trời lạnh tuyết rơi. Bên trong chum đã đông đá hết rồi. Ông lấy nước từ trong ấm đun đang đặt trên bếp củi. Đổ vào cái gáo dừa đựng đầy tuyết trong ấy. Nhiệt độ cao từ nước làm tan hết tuyết trong đó. Dù chỉ đổ một lượng nhỏ nhưng khi tuyết tan, cả gáo như gần đầy.
Nam đưa tay ra, ông đổ nước lên trên rồi cậu cứ thế ma sát hai bàn tay vào nhau. Nước ấm, không quá lạnh. Cậu cũng nhận thấy ở ông có sự dịu dàng, dễ mến. Ân cần như người ông đang chăm sóc cho cháu trai nhỏ tuổi.
Trở lại nhà mà chẳng ai để ý tới. An toàn mang súng và pháo khói vào trong. Giờ chỉ cần chờ đợi tín hiệu sẵn sàng từ phía Trường là kế hoạch có thể thực hiện được ngon lành.
Ba người thì chưa dùng bữa, nên khi thấy ông Thịnh cùng với Nam trở lại. Họ mới cùng nhau ăn, bữa ăn khá vui vẻ và mọi người cũng thường xuyên kể chuyện ngày trước, trước cả khi tận thế diễn ra. Ông Thịnh có lẽ là không hòa nhập được với cả hội nên ôn cũng chỉ lắng nghe và thi thoảng thì đưa ra lời khuyên.
Nhìn trong nhà ông có trưng khá nhiều bình rượu quý, Nam bỗng hỏi ông với thái độ tò mò.
- Chú hay uống rượu lắm ạ?
Thấy cậu nhìn chăm chăm về những bình thủy tinh, trong ấy đều là sâm, đinh lăng ngâm chung với rượu.
- À, thi thoảng có khách thì tôi mới lấy ra mời thôi.
- Ô thế chúng cháu không phải là khách ạ? - Hải cười phá lên.
Ông Thịnh hiểu ý, đứng dậy rót một ít rượu ra cốc lớn.
Hải thấy thế, ánh mắt còn chê chỗ này hơi ít. Nhưng khi thử một chén rồi. Khoảng hai phút sau khi đang gắp đồ ăn, đôi mắt anh mờ đi như sắp ngất nhưng vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo.
Những người khác cũng vậy, họ thấy hơi lờ mờ. Có rượu vào, Nam mới mạnh dạn nói ra kế hoạch rời khỏi nhà chính.
- Vì chú không muốn rời khỏi nơi này. Nên cháu quyết định kế hoạch rồi. Khi cháu ném mấy quả pháo khói.
- Thôi nào! Cần gì. - Ông Thịnh đứng dậy. Lấy một âu rượu. Đi ra ngoài sân.
Nam và những người khác mới hiểu ra. Có lẽ đó là ông muốn chuốc say những người ở đấy. Mà họ có đồng ý uống hay không, đó lại là vấn đề.
Từ trong nhà nhìn ra. Thấy ông đang nói gì đó với Phi, hắn cười hớn hở như thành công vang dội. Đồng ý gọi tất cả những người khác vào rồi cùng ông ngồi xuống.