Tro Tàn

Chương 106: Lực Lượng Lao Động Trẻ



Chương 106: Lực Lượng Lao Động Trẻ

Khóa cửa từ bên ngoài, nhìn mấy chiếc xe của chúng dựng ở trước cửa. Từ đây tới nhà ông Thịnh không xa. Khoảng chừng vài trăm mét, đi bộ vài phút là tới. Đồ đạc, anh vứt tạm trên xe chúng, đợi xong việc thì lại về lấy.

- Mẹ bọn nít con này phá ông bà già trong nhà cả đêm không ngủ được.

- Sư cha chúng mày, lũ mất dạy.

- Bố mẹ chúng mày không dạy được thì để bọn tao dạy lại chúng mày.

Trên đường đi anh nhìn thấy mọi người đang làm việc, đa số là buôn bán và làm nông. Có mấy người còn rảnh rỗi hơn, họ tụ tập phía trước rất đông. Anh tò mò lại gần xem, thấy họ đang ném đất, mắng chửi đám nít ranh độ chừng chưa tới hai mươi tuổi.

Là cái lũ đi phá làng phá xóm bị Hải và Nam bắt hết về.

Lòng trắc ẩn của anh trỗi dậy, muốn cho chúng một cuộc sống tốt hơn. Anh tiến tới, gạt những người đang tụ tập ở xung quanh đấy ra.

- Các ông các bà không đi làm đi còn rảnh rỗi qua đây làm gì thế?

Giọng anh hùng hổ thu hút mọi ánh nhìn.

- Không phải việc của cậu, cậu xen vào làm gì? - Bà thím trong làng đứng ra gào lên với anh.

- Không phải việc của tôi nhưng tôi thấy mấy ông mấy bà làm thế này vừa phí thời gian, vừa phí sức. Giờ mấy ông mấy bà bắt chúng nó ra vườn làm việc. Thằng nào bỏ chạy thì mấy ông mấy bà cứ gọi dân phòng tới. Đánh đạp chúng một trận là chúng nó ngoan ngay ấy mà.

Anh lại kể tiếp về lợi ích khi đem chúng thành lực lượng lao động trong làng.



Sau một hồi thuyết phục cho bọn họ hiểu thì họ cũng xuôi xuôi tai hơn. Nhìn người làng liên tục gật đầu.

- Cậu là ai thế? Tôi chưa từng gặp cậu. - Bà thím ấy thái độ tốt hơn, vẻ mặt vui hơn khi nghe cậu nói.

- À tôi là người di cư tới, thường sống ở trên núi ấy kìa. - Bình chỉ lên trên núi, đi qua vườn thì mới tới khu sinh hoạt của cả nhóm di cư.

Bà thím đấy biết anh là người di cư tới, nét cười trên mặt vụt tắt.

- Sao thế? Bà nghĩ tôi sẽ giống như bọn họ? Tham ăn lười làm? - Như nói trúng tim đen, bà ta chột dạ không dám nhìn thẳng mặt của anh. Anh lại nói tiếp:

- Tôi chẳng giống với họ, tôi làm việc đúng với những gì mà tôi được trả công cho. Thôi, mấy người cứ thả bọn chúng. Còng tay hay trói chân bọn chúng, bỏ đói bọn chúng, cho bọn chúng chịu khổ rồi bắt chúng làm việc để bù đắp lại lỗi lầm. Còn tôi có việc rồi.

Anh nói rồi tiến vào trong nhà ông Thịnh. Trước cổng mở rộng, không một ai canh gác.

Trong sân thì trống trơn. Anh thắc mắc họ đã đi đâu.

- Nam, cậu đang ở đâu thế?

Nhắn tin cho cậu ta xong, anh thấy phòng bên trái có cánh cửa mở ra. Nam từ đó bước ra bên ngoài. Thấy anh Bình, cậu ta vui vẻ đi tới.

- Mấy người đó, bọn em đã nhốt hết lại rồi. Trong phòng kho ấy.

Cậu ta chỉ vào trong đó. Chiếc chìa khóa cửa thì giao lại cho anh.



- Mấy cậu còn có công việc gì nữa không? - Anh thầm đoán được vẻ mặt của Nam như đang chờ đợi gì đó.

- À, em xong hết rồi. Giờ còn chờ anh là cùng về được rồi.

- Cùng về ấy à. Tôi không chắc đâu. - Bình không tiết lộ kế hoạch của mình được, vì anh ta không muốn mấy đứa trẻ này rơi vào nguy hiểm.

- Sao thế anh? - Cậu ta ân cần hỏi, đặc biệt là khi anh là người đã cứu sống anh trai mình.

- Chuyện này cậu không biết được. Không ai có thể biết được. - Bình lắc đầu, không trả lời thêm. Để lại trong lòng Nam vô cùng tò mò về mục tiêu của anh đang hướng tới.

- Có lẽ vài năm nữa, sau khi xong chuyện, tôi sẽ nói cho cậu biết. Hiện giờ thì cứ sống cho tốt đi. - Bình để lại một câu, bước vào trong phòng kho.

Nam đứng đó, không biết nên làm gì. Mục tiêu hiện giờ là tìm hiểu xem tại sao anh ta lại ở nơi này, lại hành động một mình nhưng e là phần này đã thất bại mất rồi.

- Chính à, mình không tìm hiểu được nguyên nhân anh ta một mình xuất hiện ở nơi này. Nhưng tớ lờ mờ đoán ra được anh ấy đang giải quyết chuyện cá nhân. Liên quan tới quá khứ của anh ấy.

- Ừm. Chuyện bên ấy xong rồi nhỉ. Không phát sinh vấn đề khác chứ?

- Không có, mọi chuyện đều đã ổn thỏa.

- Hằng thì sao? Đã nói chuyện với ông Thịnh về vấn đề mình gặp phải chưa?

- Hằng nói chuyện rồi, ông ấy cũng đồng ý cấp cho mình một phần lương thực để mình trụ qua giai đoạn hiện tại. Và cũng có thể cho mượn lương thực, sau này có rồi trả cũng được.



- Tốt quá. Thế các cậu mau chóng thu dọn rồi trở về nhé. Bình có nguy hiểm thì anh ấy sẽ gọi thôi. Yên tâm.

Đã gần một tuần kể từ khi Chính trở lại căn cứ từ nơi của Hoàng. Bên phía Hoàng đang tiến triển khá tốt khi hàng rào được dỡ bỏ. Những ngăn cách của nhà chính với khu sản xuất, khu tiền tuyến cũng bỏ qua hết. Bọn họ sống chung với nhau, vận hành mọi thứ như trước đây nhưng thoải mái hơn. Mọi người có thời gian nghỉ ngơi, và nhiều phương tiện giải trí hơn trước đó.

Tuy vẫn chưa tìm lại được người thân của Hoàng nhưng có lẽ anh ấy sẽ sớm tìm ra thêm thông tin từ miệng gã thủ lĩnh căn cứ ấy sớm thôi.

Nhìn tất cả mọi người đang làm việc hăng say từ trên nóc tòa nhà xuống dưới. Cậu lại càng thấy vui mừng hơn. Thậm chí là càng hứng khởi khi thấy ngôi nhà đầu tiên đã hoàn thiện dưới sự giúp đỡ của Khu Mười Ba và những người mới gia nhập.

Ai là người đầu tiên đứng tên ngôi nhà ấy. Có lẽ là không ai cả. Vì nhà chính hiện giờ đã hết chỗ để tất cả mọi người nghỉ lại, nên giờ những người nam giới trưởng thành đều ở dưới đó.

Chính ghé thăm khi nó sắp sửa được hoàn thiện những giai đoạn cuối.

Vì đang còn khá ngổn ngang nên trông nó chưa thực sự đẹp đẽ. Phần thô của ngôi nhà đều đã hoàn thiện, những phần như đan lát lưới làm tường chống gió. Mài nhẵn sàn để khi nằm ngủ sẽ không có thứ gì đâm vào người. Mái nhà lấy cành và lá để làm, nhưng cậu thấy nó chẳng ổn tí nào.

Cũng không có cách nào khác, vì không có đủ nguyên vật liệu.

Ngôi nhà sàn diện tích nhà chính khoảng trăm mét, dưới để lương thực và vật liệu. Trên thì chia làm một gian chính và cũng để tiết kiệm sức lực xây thêm những ngôi nhà khác. Giường cũng không có, nhưng họ chẳng để tâm. Có nhà cửa để an cư là đủ với họ. Trần nhà cao, tạo cảm giác thoáng mát, cửa sổ thông gió làm ngôi nhà không trở nên quá bí bách.

Trong ngôi nhà vẫn ngửi thấy mùi gỗ, phải thêm thời gian để người ở và sinh sống, nó sẽ mang lại càng nhiều hơi ấm hơn nữa.

Một đoạn hành lang chạy dọc quanh nhà chính và cầu thang dẫn xuống bên dưới nhà. Đối diện với nhà là phòng trống, tạm thời chưa sử dụng tới vì cậu muốn để thêm diện tích cho họ sau này có mở rộng hoặc nâng cấp nhà sẽ có thêm diện tích.

Nằm tại phía sau căn phòng trống ấy là nhà vệ sinh, thiết kế cho một người sử dụng. Một cái bô bằng gỗ, hai quai buộc dây để đảm bảo vệ sinh đặt ở bên ngoài cửa, có nắp đậy. Dự tính của cậu là trước khi đi sẽ đổ nước vào trong, và đi xong rồi sẽ rắc mùn cưa lên rồi đậy nắp. Chất thải ấy sẽ mang đi làm phân bón ủ cho cây trồng.

Cái này cậu học được từ căn cứ của Hoàng.

Thời gian hoàn thành một ngôi nhà như thế này mất khoảng một tuần. Điểm làm nó mất thời gian là mọi người tham gia xây dựng chưa hề quen với nó.