Cậu nhìn tất cả đều đang mừng rỡ trước căn nhà đầu tiên, viên gạch đặt nền móng cho cả một thành phố. Chính đứng từ ngoài nhìn nó, lòng đầy xúc động và bồi hồi. Thật sự rất muốn cố gắng hơn nữa để tạo ra thêm càng nhiều những ngôi nhà như thế. Biến nơi này thành một nơi lý tưởng tuyệt vời cho những người di cư tới và tạo ra một cuộc sống đầy đủ như trước đây.
- Chính, cậu thấy nó thế nào? - Korotkov cũng không tin được rằng mình có thể xây được một ngôi nhà trong thời gian ngắn như thế. Dù anh cũng chưa thực sự ưng ý nhưng anh vẫn vui vì đây là bước đầu. Chẳng có gì phải vội vàng.
- Tuyệt! Trên cả mong đợi của tôi. - Chính cũng hết lời khen ngợi họ.
- Mọi người tập trung lại. - Korotkov hô lớn, đôi tay vỗ vào nhau để thu hút sự chú ý từ những người khác nữa.
Thấy Korotkov gọi, tất cả đều nhiệt tình hưởng ứng nhìn ra bên ấy rồi dần dần tập trung đầy đủ trước ngôi nhà đầu tiên mà họ dựng lên.
- Tôi thật sự rất cảm ơn các bạn. Những người thợ đã tạo ra ngôi nhà đầu tiên ở Ngọc Sơn. Rất rất cảm ơn. Như đã hứa với mọi người. Tôi sẽ trao tặng ngôi nhà ấy cho người có công lớn nhất.
Giọng của Korotkov khi nói tiếng Việt lại lai thêm cái chất của anh nữa. Khiến nó vô cùng buồn cười, họ càng vui vẻ hơn khi anh đang dần dần học và hiểu ngôn ngữ của người Việt.
Trong lúc họ đang trông chờ xem ai là người được đứng tên ngôi nhà ấy thì chú Hà, một trong số những công nhân xây dựng đứng ra nói.
- Tôi thấy ngôi nhà này chưa cần thuộc về ai hết. Vì trong nhà chính giờ đã hết chỗ. Mình nên xây dựng được càng nhiều chỗ nghỉ, sau đó rồi mới tính tới những chuyện như phân chia đất đai nhà cửa sau.
- Đúng, tôi đồng ý.
Có chú Hà đứng ra, Chính cũng đỡ được phần nào khi thấy chú hiểu ý mình, nói lời thay mình. Khi người thứ hai đồng ý rồi thì họ ngẫm cũng đúng và nên để lại nhà này cho việc ngủ nghỉ.
- Mọi người đã quyết vậy rồi thì chúng ta cứ làm theo như vậy nhé. Và những người trợ giúp từ Khu Mười Ba, cháu cũng không bạc đãi mọi người. Cháu cũng không hứa trước được điều gì nhưng khi mọi người có quyết định quan trọng liên quan tới nơi này thì cháu cũng sẽ ưu tiên đặc biệt cho mọi người. - Chính nói với những người ở khu của Long.
Long đưa bốn năm người tới trợ giúp. Là điều rất quý giá đối với cậu.
- Không sao đâu. Cậu cần thì bọn anh giúp. Việc gì mà nói khách sáo thế. - Long nói với Chính. Trong lòng anh thì cười vì Chính nói như thế này thì có khác nào đang lấy người từ bên mình thu về dưới trướng của cậu ấy đâu. Nhưng anh cũng không làm nó trở nên nghiêm trọng, dù có là thật thì anh cũng sẵn lòng để họ đi tìm nơi tốt hơn.
- Vậy thì em cũng không khách sáo nữa. Làm phiền mọi người tiếp tục xây dựng thêm những ngôi nhà tiếp theo! - Chính hô hào, cổ vũ tinh thần của mọi người.
Có càng thêm nhiều động lực để làm việc, ai nấy cũng phấn khởi hẳn.
Chính trở về nhà, kiểm tra tiến độ của Nam và Hải. Thấy họ báo cáo trở lại, không có tổn thất nặng nề gì. Lại giải quyết được mớ hỗn độn bên làng của ông Thịnh. Càng được ông và những người dân quý mến. Chuyện của Bình, cậu cũng kể lại. Chính cũng hiểu cho anh và cũng để anh một mình giải quyết xong vì tối hôm ấy anh cũng nói với cậu.
- Cậu nên tập trung vào việc phát triển căn cứ để sẵn sàng đối mặt với những kẻ địch ở trong tương lai. Chúng có thể hiền lành, là đồng minh, hoặc cũng có thể là kẻ thù của căn cứ vì nơi ở và tài nguyên dẫn đến xung đột giữa hai phe. Chuyện còn lại thì cứ để anh ấy lo.
Ngẫm lại cũng đúng, ngoài những công việc lặt vặt cố tạo cho mình cảm giác như mình đang bận rộn ra thì cậu cũng chưa thực sự chú tâm vào việc phát triển.
Còn nhóm chú Vĩnh, đã sáu ngày trôi qua và chưa thấy thông tin gì từ chú ấy. Cũng có thể là chú đang trong quá trình trở về. Cậu tin tưởng vào khả năng của chú.
Nhóm của những người phụ nữ thì họ đảm nhiệm mảng lương thực của cả khu căn cứ hiện tại.
Có ngô trồng ngô, có khoai trông ngoai. Rau củ quả có trong căn cứ giờ cũng phong phú hơn trước rất nhiều. Ngô, khoai, cà rốt, rau bắp cải. Thịt thì rất hiếm, và theo chế độ ăn chay, có lẽ họ vẫn có thể ăn được. Chẳng ai chê trách quá nhiều nếu cứ ăn chay. Và có cơ hội, nơi tốt để giao dịch với họ sẽ là làng của ông Thịnh. Nơi đấy có rất nhiều động vật chăn nuôi.
Bí bách quá, họ cũng có thể bắt một số động vật hoang dã trong khuôn viên quả núi để sử dụng, chế biến thành lương thực. Nhưng cậu cũng khuyến cáo bọn họ là nuôi được thì nuôi, còn không thì không nên săn bắt quá đà.
Đến giờ thì chưa có ai tìm được nguồn lương thực giàu protein có trong rừng cả. Diện tích hơn hai trăm cây số với họ là quá lớn, ngang với một tỉnh ngày trước.
Nhìn lượng chồi non đang mọc lên một cách nhanh chóng. Phủ xanh giữa đồi tuyết trắng. Cậu lại thấy mừng rỡ. Nhưng có vẻ như những cây khác không lớn nhanh bằng bắp cải.
Ở luống trồng lần này thì cậu lấy thêm phân trộn vào trong đất để đẩy nhanh quá trình hấp thu dinh dưỡng và làm cây trồng tăng trưởng nhanh hơn. Bên trên là lớp bạt để chống tuyết phủ c·hết cây. Và cũng nhờ tuyết nên chẳng cần cấp ẩm, cây vẫn có thể sống tốt.
Tiếc là không có Hằng ở đây, không đánh giá được quá trình phát triển của cây trồng.
Cách đó không xa là một cái chuồng được nuôi chung hai loại gà và vịt. May là đợt trước đi có đổi được mỗi loại một đôi và chờ đợi thời gian tới, thời tiết ấm hơn thì có lẽ sẽ có một lứa trứng gà, trứng vịt.
Trở về nhà, chào đón cậu là hai con cún, giờ chúng nó đã nặng hơn chục cân và to bự như nuôi được cả năm trời rồi.
Thấy Cường vẫn đang miệt mài ở trong xưởng xe của cậu, Chính cũng không làm phiền cậu ta, nhìn qua một lúc rồi về phòng của mình, thử nghiệm một số tính năng mới và chuẩn bị cho càng nhiều người hơn tới cư ngụ.
Ở bên dưới nhà, Trang, Vân và Linh đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy Chính bước ngang qua. Họ hơi dừng lại, quan sát một lúc rồi tiếp tục cuộc nói chuyện.
Tiếng khóc của trẻ con bỗng ré lên. Họ lại chia nhau ra c·hạy v·iệc. Người thì lấy nước pha sữa, người thì chạy lên trên nhà thay tã, người thì lại chuẩn bị nước để rửa sạch.
Khoa và Tuấn trên tận lầu bốn, nơi đám con trai thường ở lại giờ đã chật ních hết cả chỗ để đồ. Chỉ có thể chuyển một số vật dụng ra bên ngoài cầu thang.
- Cậu thấy ổn hơn rồi chứ? Đừng lo nghĩ nhiều, bọn chúng cũng là một nhóm mà mình sẽ phải phòng hờ khi chúng có ý định xấu với mình. Huống chi nhóm Hoàng là để tự vệ trước mối đe dọa lớn hơn từ bên ấy. - Khoa vừa bấm các nút trên tay cầm điều khiển vừa nói với Tuấn.
- Mình ổn hơn rồi, kể từ tối hôm ấy.
Tối cái ngày mà căn cứ ấy được giải phóng khỏi tay gã thủ lĩnh bóc lột sức lao động. Có người sống có người mất, một cô gái đã ra đi vì mất máu quá nhiều và cũng không có ai để tâm tới cô. Nhìn t·hi t·hể cô lạnh lẽo, Tuấn không đành lòng, tự tay chôn cất cô, nằm bên ngôi mộ của chị Hạnh.
- Mà nghe nói là xong hết nhà cửa rồi đó. Cậu có muốn đi?