Tro Tàn

Chương 108: Tra Tấn



Chương 108: Tra Tấn

Trời dần về tối, trong một căn phòng nhỏ, tiếng đốp, chát rồi rên rỉ vang lên. Âm vang của giọng nói ấy chói tai vô cùng. Căn phòng ấy có hai người. Một là Phi, và hai là Bình.

Phi bị trói chặt lại ở chân giường, đối diện với Bình. Anh ta vô cùng hoảng sợ. Không biết cái gã này là ai mà lại bắt trói mình ở đây, thậm chí là còn cản trở công việc của hắn.

Hắn muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị bịt kín, không thể nào mở lời ra được.

Bình đối diện với hắn. Nhìn hắn tỉnh lại, đôi mắt anh chẳng chút nhân từ nào nhìn hắn.

Rút chiếc khăn bịt miệng hắn ra. Phi cử động cơ hàm lại một chút rồi mở miệng nói ra những câu từ rất khó nghe.

- Con chó đĩ má nhà mi. Mày là thằng súc sinh nào ở đâu ra thế? Thả tao ra!

Tiếng hắn hét la um tùm hết cả nhà. Bên ngoài cửa phòng, bốn tên đàn em mà Bình mới thu nạp đang trông giữ mấy chục tên còn lại. Bọn ấy vẫn còn đang ngủ vì say rượu, chưa thể tỉnh lại ngay được. Có tỉnh thì cũng chẳng thể nào mở lời.

Thực ra thì Bình chẳng thu nạp chúng, chỉ là thấy chúng vẫn có ích nên bảo chúng làm ít việc, là trông giữ đám ấy. Tên nào phản kháng thì cứ đánh cho nó một trận.

Đốp!!

Tiếng tát vang giòn từ trong phòng vang ra bên ngoài.

- Ăn nói cho cẩn thận vào thằng nhãi con. - Giọng Bình đanh thép, hùng hổ cảnh báo hắn ta.

Tay anh ta tát lên trên mặt hắn cảm thấy hơi rát.

- Thằng chó!

Chát!!

- Con mẹ mày!!

Đốp!

Liên tục những tiếng mắng chửi và tiếng tát liên hoàn vào mặt làm hai má của Phi sưng đỏ lên như hai cái bánh bao.

- Mày vẫn còn chửi được trong tình thế này cơ à? - Bình bắt đầu không muốn phí sức với hắn nữa. Anh lôi trong ba lô ra một cây kìm đầu to. Một con dao, cùng với một khẩu súng.



Bịt miệng hắn lại bằng khăn, anh lại lắp giảm thanh vào khẩu súng lục, dí vào mặt hắn ta.

- Tao hỏi gì thì mày trả lời đấy. Biết thì gật đầu, còn không biết thì tao có thể đâm mày, bắn mày hoặc mày muốn chơi trò câu giờ, tao cũng có thể. Mày hiểu chưa?

Đang nói, Bình giơ lên từng món. Cuối cùng chính là chiếc kìm ấy. Anh vừa cầm nó, cứ mở rồi lại kẹp, mở rồi lại kẹp. Cầm lấy bàn chân hắn, anh dí sát đầu kìm vào phần móng. Chỉ hơi kéo nhẹ, hắn đã run người rụt chân lại.

Nhưng chẳng may làm sao, Bình giữ chiếc kìm ấy rất chặt. Khi hắn rút lại thì móng chân của hắn đã bị kéo ra.

Ư!! Ư!!! AA!!!

Hắn la lên, miệng đã bịt kín chỉ phát ra thanh âm kỳ quái đầy thống khổ. Hắn muốn hét lên thật lớn để biến cơn đau ấy ra bên ngoài. Phi càng rơi vào thế bế tắc khi đau đớn ở đầu ngón chân không được giải tỏa.

Ẹ iếp!!

Chẳng khó hiểu khi hắn đang chửi Bình.

Bình lại thấy đó là chuyện bình thường, và anh dùng một chiếc khăn nữa, che mắt của hắn. Khi mất đi thị giác, những giác quan khác sẽ được tăng cường. Và cơn đau ấy mang lại, nó càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Phi rõ ràng thấy sự nhói tới cùng cực, ngón chân hắn cong ngược lên trên. Vì đặt xuống dưới sẽ làm cho cơn đau ấy truyền tới.

- Mày có muốn kích thích hơn nữa không? - Tiếng của Bình vang bên tai hắn. Tiếng lạo xạo. Miệng hắn bị ngón tay anh ta nhét vào một thứ gì đó.

Nó mặn, dạng hạt. Chỉ một chút rồi tan hết trong miệng. Hắn biết đó là muối. Và muối khi sát vào v·ết t·hương, hắn không dám nghĩ tới.

Phi lắc đầu, ngay lập tức từ chối.

- Rồi, giờ vào vấn đề chính. Thứ nhất, mày hoạt động cho người tên là Tống Lưu Ân?

Gật gật, Phi nhanh chóng đồng ý.

- Mày đã từng gặp gã ta chưa?

Phi lắc đầu, trong tâm trí của hắn, hắn chưa từng gặp được người ấy.

- Mày làm một đội trưởng, thế mà chưa từng gặp ông ta? Chúng mày có mục đích là thu tài nguyên từ những khu căn cứ dưới trướng. Những thứ ấy chuyển đi đâu?



- Năm, bốn,…

Bình đếm ngược, Phi cảm nhận rõ khi mình không trả lời anh ta nhanh thì chiếc kìm ấy đang dí vào móng chân cái còn lại của hắn.

Phập!

Ư!! Ư!!

Răng hắn cắn chặt vào vải bịt miệng. Cố gắng nuốt xuống cơn đau thấu tận trời xanh.

- Mày biết nó đi đâu, và mày cũng từng gặp ông ta.

Thấy hắn im lặng, Bình chắc chắn suy đoán của mình hơn. Anh lại thấy tên này trông có vẻ chưa đủ cảm nhận đau đớn, nhất là khi cho hắn chiếc khăn để hắn cắn chặt như thế này.

Anh tháo nó ra.

- Rồi, giờ mày có thể nói. Để tao hỏi lại, mày đã từng gặp ông ta, và chỗ ông ta đang ở đâu?

- Tao không biết! Tao chỉ gặp khi ông ta tới trước mặt tao. - Phi thở gấp như xoa dịu cơn đau.

- Chúng mày đem tài nguyên ấy đi đâu?

- Mày đi mà hỏi lão.

- Có vẻ như mày vẫn cứng miệng. - Bình lại đặt chiếc kìm sát vào móng chân hắn.

Phi đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị rút ra. Nhưng bỗng một cơn nóng bỏng kịch liệt dí thẳng vào trước ngực.

AA!! GƯ-AAAA!!!

Mùi than củi sộc lên mũi, nó vẫn còn nóng đỏ dí trên thân Phi. Một đòn đánh trái tâm lý khiến hắn chẳng thể nào lường trước được.

- Mày sắp hết thời gian. Hoặc là trả lời tao, hoặc là mày sẽ đi xuống đất cùng với đàn em của mày. Làm bạn với giun và mấy con dòi.

- Thôi!! Tao nói! Tao nói hết!!



Hắn đã quá sợ hãi cái kiểu t·ra t·ấn này của Bình. Hắn phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Nhưng có lẽ là chưa thể nào vừa ý của Bình nên những tiếng la hét của hắn ở trong phòng liên tục vang lên.

Bên ngoài, những đám đàn em đều đã b·ị đ·ánh thức bởi tiếng hét ấy. Chúng tỉnh lại, thấy tay chân mình bị chói. Bốn người đứng xung quanh như kẻ chủ mưu cho chuyện này. Chúng nhổm lên bất thành. Đứng cũng không nổi, nói gì phản kháng.

- Chúng mày làm cái trò gì thế?! - Tú, gã cầm đầu nhóm mô tô quát lên với chúng.

- Tú!! Anh Tú!! Thả em ra đi!

Hắn đã nghe thấy tiếng người quen, nhưng cầu xin là vô nghĩa. Đã không được thoát, lại bị đ·ánh đ·ập một trận.

- Câm miệng! Tao không phải anh em với mày!

Đánh túi bụi lên người. Tên ấy chỉ còn tủi hổ chịu đòn.

- Tú! Mày vào đây. - Lời Bình từ trong nhà phát ra như mệnh lệnh.

Hắn lập tức mở cửa ra bước vào trong nhà.

- Anh gọi em ạ.

- Sao lúc nào tìm kiếm thông tin, mày đều dừng ở nơi này?

- Em thấy đây là căn nhà hoang, chẳng ai dùng nên mượn cái gã bán hàng ở ngoài kia dừng chân lại một lúc thôi ạ.

Chính là nói cái người bán đồ điện tử.

- Thôi được rồi. Giờ mày đem nó ra ngoài chôn đi. Tao xong việc rồi.

Bình chỉ về phía Phi, người hắn giờ thương tích đầy mình. Có cứu cũng không thể sống nổi.

Nhìn cả người hắn đầy v·ết t·hương, thậm chí còn ác hơn cả lần trước Tú nhìn anh ta làm với đàn em. Từ đốm đen khắp người, vết đâm, máu chảy, rút móng, răng cũng rụng mất vài cái. Tú chẳng dám nhìn trực tiếp nữa.

Đống dụng cụ của anh ta cũng nhuốm đầy máu, nhưng đang được anh lau sạch sẽ. Mang ra ngoài, Tú cùng với một tên nữa hợp sức khiêng hắn lên trên núi. Nơi đó đã đào sẵn một cái huyệt rất lớn. Vốn là để chôn tất cả bọn ấy. Nhưng anh nghĩ lại thì thấy chẳng ổn tí nào. Nếu chôn hết thì chẳng còn một tí thông tin nào nữa cả.

Xong chuyện tại nơi này, bên dưới nơi này là một cái hầm vẫn chưa tìm ra lời giải đáp.

Anh nhắn trở về với Chính, để cậu ta cho người tới nơi này, phá khóa dưới hầm đi. Còn anh thì thả bọn loắt choắt ấy một đêm đói không ngủ được tới sáng lại còn bắt chúng hoạt động cả đêm.