Buổi tối đó. Chính tại Ngọc Sơn, nhận được tin từ Bình, cần người có thể phá khóa tới nơi này hỗ trợ. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi lâu thì chẳng thấy ai phù hợp.
- Anh xem cánh cửa ấy dùng sức phá được không?
Bình nhìn cánh cửa một lúc, chiếu đèn khắp từ trên xuống dưới. Nó được lắp đặt hai lớp khóa. Một là khóa điện từ, hai là khóa chìa. Nhưng có lẽ rất khó để có thể phá được chiếc khóa điện từ ấy.
- Trên này có hai loại khóa, điện từ với khóa chìa. Nếu phá được cái khóa điện từ thì anh nghĩ là mình có thể phá được cái còn lại.
Không để anh phải đợi lâu, cậu gửi cho Bình một phần mềm qua thiết bị của anh. Khi mở lên. Cái khóa cửa bằng điện ấy phát sáng, từ đèn đỏ, vài giây chuyển vàng rồi vài giây chuyển xanh.
Tít! Tít!
Có vẻ như đã xong. Và nó chỉ đẩy vào được một chút.
Cánh cửa gỗ này khá dày, dùng rìu bổ từng nhát thì chưa biết bao giờ sẽ xong. Nên anh cũng chân đạp mạnh vào cánh cửa. Mong là nó sẽ bung ra. Nhưng hết lần này tới lần khác. Dù là hai người hay ba người cũng không thể nào đẩy được cánh cửa ấy.
Quá bất lực trước cánh cửa. Anh lên trên phòng khách rồi nói với đám loắt choắt.
- Chúng mày xuống dưới đó phá khóa đi. Thằng nào phá được tao tha, cho ăn và cho ngủ. Thằng nào không phá được tao cho nhịn đói cả đêm.
Lời Bình nói ra như thế, không ai dám trái lệnh. Bọn họ điên cuồng vì miếng ăn mà lao lên. Từng người từng người đạp bung cánh cửa ấy. Quả nhiên là sức mạnh của đồ ăn và thức uống đưa kịp lúc chúng đang thèm khát nhất. Chũng mãnh liệt muốn được thứ ấy để lấp đầy cái bụng này.
Và chúng cũng biết thừa nếu mình không ra tay thì người kế tiếp đi sau ngay Phi là chúng chứ không phải ai khác.
Chỉ là cái cửa ấy quá cứng rắn, chúng ra sức thế chứ ra sức mãi cũng không thể đạp bung then cài.
Đêm nay Bình không ngủ được, anh ta để mặc cho chúng ở trong đó đạp cửa. Chẳng lo chúng có thể trốn thoát hay làm loạn. Vì đồ đạc, đều đã ở bên ngoài cả rồi.
Muốn trốn cũng không thể nào.
Một lũ trần như nhộng, còn mỗi chiếc quần lót để che đi cái thứ xấu xí đó là giữ lại cho chúng.
- Anh! - Tú nhìn thấy Bình đang tới gần, anh ta dừng lại chào hỏi.
- Xong việc này thì chúng mày định đi đâu? - Bình hất hàm lên, hai tay đút túi hỏi khệnh khạng.
- Em cũng chưa biết nữa. Bọn em sống lay lắt, nay đây mai đó. Được bữa nào hay bữa ấy. Đâu có nghĩ nhiều. Năm người bọn em vốn là đi cùng nhau nhưng chuyện chẳng may xảy ra, bọn em chỉ biết chấp nhận. - Tú vừa lấp hố vừa nói, giọng hắn có chút buồn.
- Tao cho mày ở đây thì mày phải làm cho tốt, lấy lòng của dân, không được để họ xem chúng mày là lũ d·u c·ôn không biết làm việc, chỉ suốt ngày đánh nhau. Tao có nói với ông trưởng bên đấy rồi. Liệu mà làm ăn cho đàng hoàng.
Hắn hứng khởi hơn một chút khi cũng biết chuyện cần làm ở đây sau khi Bình nói sẽ lo cho hắn một phần việc.
- Anh giúp em ở đây, em rất biết ơn. Nhưng…
- Nhưng cái gì? Làm thì làm, cái gì không biết thì hỏi, dân ở đây có ai là không tốt. Có ai là ăn thịt mày hả?
Bình nói những lời ấy dù có lớn tiếng có bị hiểu lầm thành quát tháo vì chất giọng thì cũng là muốn chúng có cơ hội quay đầu, làm người tốt.
- Mày làm xong việc thì ra xem chúng nó làm thế nào. Khi nào xong thì gọi tao dậy.
Anh để lại cho Tú một lời rồi trở lại dưới đó. Bên cạnh có cái sạp hàng của gã bán đồ điện tử. Anh cũng tận dụng chỗ này làm chỗ nghỉ, đỡ phải đi xa và cũng để tiện cho Tú biết chỗ gọi anh dậy
Một đêm trôi qua khá êm đềm, chẳng có chuyện gì bất ngờ xảy đến, sáng thức dậy. Bình thấy tên nào tên nấy cũng như ngất đi vì mệt mỏi.
- Này! Chúng mày không làm việc à? - Mở cửa sổ, Bình nói vào trong.
- Bọn em phá được nó rồi! - Một tên vẫn còn thức mừng rỡ nói, hắn cũng mong chờ rằng mình sắp được ăn.
- Rồi! Cầm lấy! - Bình ném vào cho chúng một chút thức ăn cùng với vài chai nước.
Những kẻ đang nằm dưới đất như đánh hơi thấy mùi đồ ăn. Chúng nhào dậy như ma đói, xông tới vồ vập.
Bình mở cửa ra, chúng chẳng để ý tới anh, cứ thế tranh c·ướp. Nhìn chúng thật chướng mắt, anh sút cho chúng một nhát.
Á!! Chúng kêu la oai oái như con cún con.
- Mỗi thằng đều có phần. Cầm lấy!
Bình đưa cho từng đứa khẩu phần ăn là một cái bánh, một chai nước cùng với một gói mì.
Chúng nhìn cái này, vẻ mặt hiện rõ không vui. Chút ít thức ăn, chẳng đủ lấp đầy cái dạ dày.
- Tú đâu rồi? - Bình nhìn mãi chẳng thấy cậu ta đâu, chẳng lẽ là cậu ta đã chuồn đi mất?
Hai đàn em trong nhóm đứng ra minh oan ngay khi thấy sắc mặt của anh thay đổi.
- Anh ấy tới chỗ ông trưởng xã nhận việc rồi anh ạ.
- Thế à. Vậy thì tốt rồi. - Bình gật đầu khen ngợi, tên này có chí làm ăn thế là được.
Anh đi xuống bên dưới vừa tới cửa thì chúng đóng sầm lại ở bên trên. Khuôn mặt anh nhăn lại, khó chịu thể hiện rõ, đôi mắt anh chẳng còn nấy một niềm vui khi nãy.
Bình trở lại cửa hầm, đẩy mạnh lên trên. Nhưng trên đó có cả chục thằng nó chặn cửa, anh sao đấu lại.
Tức giận vô cùng, anh nói lên trên đó.
- Cút ra mấy thằng nhóc! Đừng để tao thoát đi lên được trên đó. Tao nhất định chôn sống chúng mày!
Bình nói vọng lên trên, vừa rút sau lưng ra khẩu súng lục. Nhưng anh không nghĩ nó có thể xuyên qua được cái cửa sập. Bật chiếc đèn pin cầm tay, anh chiếu rọi lên trên đó. Chỉ cần có một khe hở là anh có thể nã liên tục, chúng chắc chắn sẽ sợ mà bỏ chạy.
Tìm một lúc thì anh phát hiện ra, thì ra là ở đây.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát đạn liên tiếp bắn lên trên đó.
Chúng nghe được mà sợ hãi, nhưng tự tin rằng sẽ chẳng sao cả.
Nhưng chúng lầm, hai tên đang đè lên nhau đã tắt thở, máu chảy xuống sàn, lọt qua khe vào trong đường hầm.
Chúng mới dần thấy sợ. Được một lúc, đâu lại vào đấy. Lấy đám người ấy làm khiên chắn, bọn ấy tiếp tục nhốt anh dưới đó không cho lên, chờ cho anh c·hết đói.
Bình đi xuống dưới hầm, khi đã không thể lay chuyển được bọn ấy, anh cũng không sợ.
Vừa mới bước xuống bên dưới. Anh thấy một người đã nằm ở đấy từ khi nào.
- Tú!!
Anh vội gọi cậu ta, lay động người. Mãi không thấy động tĩnh, anh kiểm tra mạch đập ở cổ thì đã ngừng nhịp.
Cậu ta đã rời đi, anh có phần thương tiếc khi người đi theo mình chẳng thọ được lâu. Nhưng nén đau thương lại, anh tới gần chiếc cửa, đẩy cũng không thể nào ra được.
Chúng dám lừa dối anh!
Cơn giận dữ của anh lên tới đỉnh điểm. Xông lên trên, anh điên cuồng nã hết toàn bộ đạn vào cánh cửa sập. Bất kể chúng có văng trở lại người và làm anh tổn thương.
Một lỗ thủng được tạo ra. Không thể nào làm được gì bọn chúng khi chúng ở đó lấy xác đè lên trên sập. Anh bất lực ngồi xuống cầu thang. Nhưng rồi lại đứng dậy. Nếu mình dừng bước tại đây thì không phải là anh. Anh chưa bao giờ bỏ cuộc khi đối mặt với khó khăn.
Dù chỉ một lần bỏ cuộc, anh sẽ rơi vào buông thả, không bao giờ tìm ra được sự thật về c·ái c·hết của vợ, và đứa con thơ của mình.
Lấy đà, anh húc thật mạnh vào cửa. Nó đột nhiên bung ra.