Tro Tàn

Chương 113: Tham Quan Trại



Chương 113: Tham Quan Trại

Lời chú nói quả thật không hề sai tý tẹo nào. Quá khứ có rất nhiều ví dụ trực tiếp liên quan tới vấn đề này. Nhưng họ sao không nghĩ ra sớm hơn.

- Cái này cũng khó khăn vô cùng, vì hiện giờ Chính phủ vẫn đang trong quá trình tạo dựng lại bộ máy, nhất là cuộc sống sinh hoạt. Nhân lực các mảng cũng đầy đủ nhưng về mảng dữ liệu ấy e là không quá cần thiết trong thời điểm này.

Trước mắt, cô ấy sẽ không tạo ra quá nhiều sóng gió đối với Chính phủ, nhưng tương lai thì chưa thể nắm chắc được. Thế nên chú Vĩnh cũng có ý định chiêu mộ cô ta về đội. Nhưng chắc chắn sẽ cần một buổi nói chuyện với cô ta.

Kết thúc buổi họp, những vấn đề cần giải quyết thì đều đã được họp bàn xong, người cần chú ý cũng được họ chú ý nhiều hơn. Chỉ huy trưởng cùng với các lãnh đạo và chú Vĩnh, cô Ngọc được dẫn đi tham quan một vòng quanh khu trại giam. Nơi này khá rộng, nhưng chỉ chưa tới một buổi chiều là xong.

Từ cổng vào, đối diện là dãy nhà chính hoạt động và làm việc của các lãnh đạo. Nhà ngủ nghỉ của họ ở phía sau. Bên phải là phòng ăn cùng với sinh hoạt giải trí, được làm khá đầy đủ tiện nghi, đảm bảo được sự sạch sẽ. Nơi này thì quân nhân hay tù nhân đều được ăn chung một chỗ. Chỉ khác là giờ giấc họ ăn là khác biệt.

Những quân nhân được ăn trước, còn tù nhân thì ăn sau.

Tầng hai là nơi đọc sách, tủ sách ở đây khá đầy đủ, hạn chế những yếu tố b·ạo l·ực hay phản cảm. Chủ yếu là sách mang yếu tố chính trị, tuyên truyền về mục tiêu, định hướng của Chính phủ để dần thấm nhuần tư tưởng cho phạm nhân ở đây.

Nhưng có lẽ chẳng ai ưa đọc sách, trên phòng này rất rộng, sách chất thành núi nhưng chỉ lác đác vài người. Trong đó có cả phụ nữ. Một cô gái rất quen mắt.

- Đó có phải là phạm nhân 8491? - Chú Vĩnh chỉ về phía cô gái đang ngồi trong một góc, trên tay cầm một quyển sách nói về an ninh mạng và các thủ thuật.

Cô rất chăm chú đọc, không để ý tới sự hiện diện của các sĩ quan lãnh đạo trại giam.

Vừa đọc, vừa lật sách, trên miệng cô nhếch lên ý cười. Hẳn là khinh bỉ những mánh thủ thuật trong này.



- Vâng, chính là cô ấy. Phạm nhân này thường xuyên tới đây đọc sách, đống ấy cũng là của cô. Trong vòng sáu năm qua, nó đã chất đầy tới như thế.

Chỉ huy trưởng chỉ về phía đống sách sau lưng cô, nó được xếp gọn ở trên giá kệ. Từng loại đều được phân ra rõ ràng, giống như cô là một thủ thư ở đây. Ngăn nắp, sạch sẽ.

Theo hướng tay của anh chỉ, sách từ hàng dưới cùng, đếm lên trên bảy hàng, đều là sách cô ấy đã đọc. Nguyên một cái tủ to lớn, là một trong sáu cái tủ ở đây. Loại cô đọc là về công nghệ thông tin, thi thoảng sẽ có một vài quyển liên quan tới pháp luật và tư tưởng chính trị.

- Chăm đọc thật đấy nhỉ! Sáu năm! - Chú Vĩnh cảm thán trước lượng sách cô đọc.

- Thủ trưởng có muốn nói chuyện với cô ấy? - Chỉ huy trưởng như nhìn ra được ánh mắt tán dương của chú với cô ta.

- Thôi, đi nhanh còn nghỉ ngơi. Mấy hôm nay tôi tìm tới chỗ này cũng đủ mệt mỏi rồi.

Lên trên tầng ba, là một sân vận động nhỏ của phạm nhân. Trên này đông hơn thư viện bên dưới. Khoảng vài chục người đang tụ tập lại và ngồi xem. Trại giam có hai sân vận động, những bộ môn như bóng bàn, bóng chuyền và đá cầu, là thứ mà những phạm nhân ở đây thích chơi nhất. Ngoài ra cũng thi thoảng có phạm nhân rủ nhau chơi mấy trò tuổi thơ như đuổi bắt.

- Ba môn này thì cũng không có gây ra thiệt hại quá nhiều, cũng an toàn nữa nên được chấp thuận cho sử dụng tại nơi này.

Nhìn qua một vòng, thấy những phạm nhân chơi, chẳng để tâm tới đoàn lãnh đạo. Chú Vĩnh cũng không buồn hỏi, chỉ nhẹ nhàng nhìn những người ấy, vô tình ông cũng bị cuốn hút theo.

- Các cậu từng tổ chức cho phạm nhân giao lưu với quân nhân chưa?



- Cái này chúng tôi trước đây cũng có tổ chức rồi. Nhưng sau này có vài sự việc chẳng may xảy ra nên ngừng hết. - Ông Minh, sĩ quan quân hàm Đại tá, cũng đã gần năm mươi tuổi nói. Ông là người thường xuyên tổ chức giao lưu và làm ra một số hoạt động giải trí cho họ.

- Ngày ấy tổ chức xong, có một vài cậu trai trẻ háo thắng, không chịu thua trước mấy phạm nhân nên hơi quá đà. Có xảy ra xô sát nhưng may là phạm nhân họ không lấn tới.

- Tất nhiên, lúc ấy mà lấn tới, người thiệt thòi chỉ có bọn họ mà thôi. - Lãnh đạo phòng bếp gật đầu chêm thêm vào.

- Mấy cậu quân nhân có ý chí là tốt. - Chú Vĩnh nói vu vơ rồi quay người đi.

Bên đối diện là tòa dành cho phạm nhân sinh hoạt. Đa số là những buồng giam chung, chỉ có số ít ở buồng giam riêng biệt. Như hai phạm nhân đặc biệt trong buổi họp trước đó. Bị giam ở trên tầng ba, thi thoảng được thả ra bên ngoài nhưng vẫn phải chịu sự giá·m s·át từ phía họ.

Tầng một là nơi ở của phạm nhân nam. Tầng hai là phạm nhân nữ. Tầng ba là phòng biệt giam.

Cơ sở vật chất các phòng giam vẫn còn sử dụng được, không quá tệ, với bốn chiếc giường tầng, một phòng được tám phạm nhân, mỗi tầng có hơn sáu phòng như thế. Và không thể lấp đầy hết toàn bộ các phạm nhân ở các phòng nên thường sẽ có quân nhân nghỉ chân để dễ bề canh gác và trực buổi đêm.

Đi qua từng phòng, chú cũng thấy được điều ấy. Tầng một khá ít phạm nhân nữ, khoảng chục người, phạm nhân nam đông gấp năm lần, chật chội ở trên tầng hai và tầng ba.

Khi đặt chân lên trên đó, một cảm giác lạnh lẽo từ trên mái nhà khiến chú thấy nơi này không có cái sưởi ấm đúng là cực hình với chúng.

Hè thì nóng, đông thì lạnh. Cơ sở vật chất thì tương đối nghèo nàn. Mỗi một cái chiếu, một cái bồn xí nằm ở ngay trong buồng.

- Đúng là phòng biệt giam nhỉ.

Chú Vĩnh nhìn vào bên trong. Một tên đang ngồi một mình trong góc, trên tờ giấy báo trải sàn. Không chiếu, không gối, chăn hay màn, điều kiện cực kỳ tệ.



Chỉ huy trưởng nhìn chú, trong lòng lại hồi hộp vì sợ chú muốn thay đổi điều kiện ở trong những phòng này. Nhưng thấy chú không nói gì, anh có phần thả lỏng hơn. Nhưng vẫn canh cánh trong lòng, bứt dứt không hỏi không được.

- Thủ trưởng thấy nơi này có cần thay đổi gì không?

- Không cần đâu.

Ánh mắt chú dán chặt vào gã trung niên đang ngồi ở đó, vết sẹo cực lớn trên má làm dấu hiệu nhận biết đây là gã tù nhân từng s·át h·ại bảy mạng người và chờ đợi án tử hình.

Ngồi đó với tư thế ôm một gối, một chân duỗi thẳng. Không hề thay đổi suốt nhiều phút đồng hồ, gã nhìn chằm chằm đối mắt với chú Vĩnh.

Chú cũng không thèm so đo với hắn, hơi lay nhẹ cánh cửa.

- Kiểm tra ổ khóa xem.

- Vâng!

Một lãnh đạo bước lên nhìn vào ổ, lại dùng chìa khóa bên người mở cửa ra, kiểm tra từ hai đầu xong xuôi. Không gặp vấn đề thì họ đi tiếp qua gã phạm nhân số 7124.

Khi tới gần đó, họ bất ngờ phát hiện ra cánh cửa trại đã hé mở. Rảo bước vội lại gần, mở toang cánh cửa tù bằng sắt, họ chẳng thấy gã tù nhân ở trong đây đâu nữa. Chắc chắn thời gian hoạt động bên ngoài của hắn chưa hề tới.

Chỉ huy trưởng mở bộ đàm cảnh báo cho toàn bộ quân nhân lục soát khắp trại tìm kiếm tung tích của phạm nhân Hoàng Sơn Vinh.

Cửa không hề bị phá khóa, hắn làm sao thoát?