Đi trên chiếc xe trở về trại giam, ông gặp vợ mình đang lái một chiếc khác chặn đầu, sau khi kể cho vợ biết về chuyện vừa nãy thì họ cùng nhau đi.
Về tới nơi, cánh cổng b·ị đ·âm đổ sập trước mắt làm ông thấy khó chịu vì một nơi trại giam không thể đảm bảo điều tiên quyết là vững chãi thì giam giữ làm sao được tù nhân.
Nhìn đám phạm nhân đang lao động, dọn dẹp hậu quả do trận chiến để lại.
Ông lái xe tới gặp những người lãnh đạo rồi nói chuyện với bọn họ về nơi này.
Sau buổi họp khẩn, ông trở về phòng nghỉ ngơi của các quân nhân phía sau. Nhưng vừa đặt lưng xuống thì Chỉ huy trưởng tới.
- Vào đi.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, chú Vĩnh gọi ông ta vào trong.
- Hồ sơ của ba phạm nhân tôi đều đã tổng hợp lại chỗ này. Mong ngài có thể thanh trừng chúng khỏi xã hội này. Tôi rất xin lỗi vì không làm tròn nhiệm vụ, không làm tốt khả năng của mình.
Vẻ mặt của Chỉ huy trưởng thoáng buồn khi không hoàn thành những nhiệm vụ cơ bản nhất.
- Thôi, tôi cũng đâu còn hoạt động nhiều trong q·uân đ·ội. Cậu cứ giữ lấy lời đó mà nói với bộ trưởng. Còn tôi thì vẫn giúp cậu xử lý bọn chúng. - Chú Vĩnh xua tay đi, tuổi cũng đã cao, ông muốn sớm nghỉ hưu nhưng vì tình hình thay đổi nên mới lại dấn thân vào nguy hiểm lần nữa.
Nhìn Chỉ huy trưởng vẫn chưa rời đi, chú hỏi.
- Thế cậu tới đây có còn chuyện gì nữa không?
- Vâng, lễ truy điệu cho quân nhân hi sinh đã xong, tôi gọi ngài tới dự.
Nói là lễ truy điệu rất trang trọng nhưng tình cảnh này không thể đòi hỏi được hơn. Chỉ đơn giản như một buổi mai táng bình thường, thêm phần đọc điếu văn, thăng quân hàm cho các chiến sĩ đội hai và đội ba. Hạ thổ rồi mặc niệm cho họ.
Kết thúc, nhưng những quân nhân khác cũng vẫn phải làm việc tiếp tục để không xảy ra vấn đề gì khác. Nhất là cánh cổng lớn của trại giam. Giờ phải dựng lại nó lên trước khi có thêm điều gì không may ập đến.
Trở về phòng, người ông mệt mỏi khó mà đọc được hồ sơ của mấy gã t·ội p·hạm kia nên đặt nó ở một bên rồi th·iếp đi lúc nào.
Tại thị trấn của ông Thịnh, Bình sau khi đẩy được cánh cửa hầm dưới căn nhà hoang ấy ra. Lộ ra bên trong là một hầm trú ẩn đầy đủ lương thực và thực phẩm, ngoài ra còn có sách, đài và một số dụng cụ giải trí khác. Không biết chủ nhân của căn nhà này là ai mà để lại nó ở đây khi đã dựng xong. Nếu giờ họ còn e là sẽ không cần sử dụng tới.
Nhưng bây giờ, đối với anh thì nó lại là một thứ cứu cánh vô cùng quan trọng. Anh thầm cảm ơn họ dù chẳng biết họ có còn sống hay lang bạt nơi nào.
Nhìn Tú đang nằm ngoài cửa, đã tắt thở. Cậu thấy tiếc cho một người như cậu ta, dù có ý đi theo mình nhưng lại chẳng thể sống thọ.
Anh lại nghĩ tới những người xung quanh, từ quá khứ ngày trước. Bất kể ai từng tiếp xúc dù ít hay nhiều đều vậy, đồng đội của anh, vợ anh và giờ là tới Tú.
Kéo cậu vào trong, đặt nằm ở một bên, anh lại đẩy lên trên, bất thành. Chỉ bắt được chút ánh sáng từ khe hở và đống bụi bay vào mặt. Anh lại xuống bên dưới chờ đợi.
Bên trên đó anh chưa khóa cửa nên chúng rất có thể sẽ rời đi. Nhưng nếu chúng bỏ cái cửa hầm này, anh sẽ thoát. Nếu anh là chúng, anh sẽ tìm kiếm thứ gì đó thật nặng đè chặt lên trên nhốt anh ở lại dưới lòng đất.
Bình biết nơi này cũng đã có được sóng, chỉ là không rõ dưới đất có thể sử dụng được không. May mắn thay, nó hoạt động tốt và đôi khi tín hiệu chập chờn và làm màn hình tắt phụp một cái.
Nhanh chóng tìm kiếm những người ở gần nhất, anh thấy ông Thịnh cũng bắt đầu sử dụng hệ thống của Chính.
- Ông Thịnh, tôi đang mắc kẹt ở trong ngôi nhà hoang cuối đường. Ông có thể cử nhiều người tới hỗ trợ được không?
Vừa nhắn xong, sóng đã bị ngắt và anh chỉ biết ngồi đó chờ đợi ông sẽ đọc được tin và tới giúp mình.
Trong nhà ông Thịnh, ông thấy Bình nhắn tin tới, dù không biết anh là ai nhưng đã trong một hệ thống thì chắc cũng là người một nhà cùng chung tư tưởng. Nên ông cũng chẳng ngần ngại cử người tới. Vì đảm bảo an toàn cho các dân quân. Ông để họ mang theo v·ũ k·hí, tiện bề áp chế.
Cùng với người mình tới căn nhà hoang ở cuối đường, ông thấy bên ngoài có vài chiếc xe, một đám người đang trông giữ trước cửa. Ông mơ hồ, không nắm chắc chuyện xảy ra bên trong.
Khi thấy dân quân tới, chúng có chút hoảng nhưng vẫn giữ bình tĩnh lại sau khi hít một hơi sâu.
- Chào ông, ông tới đây là có chuyện gì vậy?
- Tôi tới để cưỡng chế thu hồi lại căn nhà này vì đã bị bỏ hoang chục năm nay không có người tới. - Ông Thịnh đanh thép nói rồi ra hiệu cho những dân quân áp giải ba tên đang đứng ở cửa ra chỗ khác.
- Này! Làm sao vô lý được như thế? Ông làm gì có lệnh thu hồi từ Chính phủ!
Hắn ta gào lên, nhưng bị một dân phòng đánh vào bụng. Gã quỵ xuống mặt đất, đôi mắt ác sát nhìn chằm chằm vào gã vừa mới đánh mình. Và chỉ nhận lại một ánh nhìn khinh bỉ cùng với đôi giày đạp thẳng vào mặt hắn ta.
Mở cánh cửa, ông thấy bên trong là một người đàn ông mặc áo trắng đang ở trong đó. Ông ta giật mình lui lại vài bước.
- Ngài làm gì ở đây thế này?
Người trước mắt ông quay mặt lại, là Cha Trắng.
- Tôi có gặp qua mấy cậu nhóc ở đây, thấy họ không có chỗ để về nên thu nhận họ làm việc cho làng.
- Vậy thì sao ngài lại tập trung ở căn nhà hoang này. Không phải là ông có khu sinh hoạt trên đồi kia rồi à? Thậm chí ông còn có lực lượng bảo vệ của riêng mình nữa.
Giọng nói của ông Thịnh thay đổi ngay khi nhắc tới việc Cha Trắng có một mảnh đất và lực lượng riêng như một quận công hay một bá tước ngày xưa, được phong đất và có q·uân đ·ội của riêng mình.
- Tôi chỉ mượn nơi này vì phát hiện ra họ đang ở đây, muốn khuyên răn họ rồi tôi sẽ lại trở về. - Ngừng một nhịp, ông nhìn vào mấy người đang ngồi dưới đất, mà tập trung nhiều ở trong căn phòng ngủ.
- Họ có vẻ như đang có điều gì đó khiến tôi tò mò. Có thể là quỷ trong ngôi nhà hoang này ám nên chưa ra bên ngoài được. Tôi làm phiền ông sử dụng nơi này thêm vài ngày nữa nhé? Dẫu gì cũng chẳng có ai sử dụng tới nó.
Vẻ mặt ông ta khẩn thiết cầu xin ông Thịnh.
Nhưng ông thì không cho là thế, lập tức từ chối.
- Không! Ông phải dọn đi ngay tức khắc, tôi phải giải tỏa nơi này và cải tạo lại nơi này. Mà trông chúng ngộ nhỉ, chẳng có lấy quần áo trên thân.
- Tôi đang làm lễ trừ tà thôi. Ông xem. Chúng bắt đầu phát tác rồi kìa.
Cha Trắng đá vào một tên như ra hiệu. Xong cả đám lăn lộn, gào rú như lên cơn, thậm chí có tên còn giãy đùng đùng ra sàn, miệng chảy nước miếng. Y như triệu chứng của động kinh.
- Mang hết bọn chúng ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn chơi diễn kịch với mấy người!
Ông ta la lên, dân phòng với v·ũ k·hí trên tay lập tức tiến tới khống chế từng tên.
Nhưng có vẻ như phản kháng của chúng rất lớn, chỉ khi Cha Trắng lấy trong người ra chai nước, vung vẩy nó lên người thì mới khiến bọn hắn ngừng.
Điều ấy khiến một vài người dân phòng thấy kỳ lạ.
Còn ông Thịnh, chỉ ồ lên một tiếng rồi tiếp tục nhiệm vụ.