Chẳng mấy nhiều thời gian, ông đã giải hết bọn chúng ra bên ngoài.
Trong căn phòng ngủ, mấy cái xác nằm đè lên nhau, máu chảy khắp sàn khiến ông giật mình lùi lại.
Cho người lôi hết chúng ra, nhưng ai cũng sợ, ai cũng e ngại chẳng dám động.
- Đó! Tôi bảo mà. Mấy tên đó chưa kịp giải lời nguyền, mấy ông đã bắt tôi ra ngoài. Giờ chúng phải chịu hậu quả rồi đấy.
Cha Trắng đứng ngoài cửa chêm vào trong. Rồi gã quay lại nói vài lời với bọn chúng, cho bọn chúng uống thứ nước gì đó khiến đầu óc chúng mụ mị theo gã rời đi thật nhanh.
Ông Thịnh không có cách nào khác, khi vừa mới kéo một tên ra ngoài thì t·hi t·hể chúng động đậy. Ông lùi lại vài bước, áp lưng vào tường nhìn cảnh tượng hãi hùng.
Một người từ dưới đất chui lên như ác quỷ địa ngục.
Người anh ta cao lớn, xung quanh lại tối đen, vẻ mặt cứng cỏi sắt đá. Máu dính lên người anh ta trông rất đáng sợ. Lại còn có bốn chân, bốn tay cùng với hai đầu.
Đôi mắt ông mờ ảo rồi nhắm tịt lại chẳng nhớ chuyện trước mắt.
Bình ngồi mãi ở dưới hầm, thấy động tĩnh lạ ồn ào một lúc rồi lại ngắt. Tự lòng mình đoán nó hẳn là kết thúc, ông Thịnh đọc được tin nên anh mang theo Tú lên trên mặt đất.
Không có lực cản, dù vẫn còn tốn chút sức để vừa cõng Tú vừa đẩy cửa lên nhưng vẫn có thể chịu được.
Lên tới mặt đất, thấy người đàn ông tóc hơi bạc đứng ở dựa tường sợ hãi. Anh còn chưa kịp nói thì ông ta đã ngất mất.
Anh đặt t·hi t·hể của Tú xuống, lại kéo ông ra bên ngoài, dưới sự chứng kiến của dân quân. Họ không hiểu chuyện gì. Thấy anh dính máu lại kéo ông Thịnh ra. Họ lầm tưởng anh đã s·át h·ại ôngg.
Cầm v·ũ k·hí xông lên không lời giải thích.
- Này!
Bình vừa né tránh một người vừa hô lên. Nhưng đã có người thứ hai, thứ ba xông tới không cho anh nói.
Chẳng có cách nào, anh đành đánh rơi v·ũ k·hí của họ trước rồi tính.
Thất thế trước Bình, dân quân khác cũng bắt đầu gia nhập cuộc chiến.
Vài phút sau, khi ông Thịnh lờ mờ tỉnh lại, ngồi dậy với đầu óc choáng váng, ông nhìn dân quân của mình đang bị một người đánh không thể phản công lại chút nào.
Nhìn một lúc, ông mới nhận ra người tên Bình nhờ mình tới giúp là cậu ta.
- Không phải cậu ở trong lực lượng của Cha Trắng đấy à?
Ông thốt lên, dân quân cũng sớm biết anh ta ở trong lực lượng ấy nên không quan tâm anh ta nói gì.
Và khi nghe thấy ông Thịnh nói, họ mới dừng lại.
- Ông Thịnh sống lại rồi?! - Họ thốt lên.
- Hả? - Ông ngơ ngác không biết họ đang nói gì.
Khi mọi chuyện đã có thể hòa giải, Bình mới nói cho họ mọi chuyện, về lý do mà ông ta ngất và lý do ông ta bị anh kéo lê từ phòng ra ngoài như thế.
Ông Thịnh thì chỉ biết xoa xoa cái đầu vì không thể tiếp nhận những thông tin này.
- Mấy người ở trên này đi đâu hết rồi?
Bình thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian với họ mà vẫn còn có rất nhiều công việc nữa phải làm. Anh không thể tiếp tục nán lại quá lâu.
- Họ theo gã Cha Trắng ấy ra ngoài rồi đi đâu mất tiêu rồi. Tôi không rõ. Anh có thể hỏi ông ta xem.
Ông Thịnh nói rồi cho giải tán lực lượng phòng vệ. Mình thì trở về ngôi nhà cũ.
Nhìn tuyết lất phất rơi trên trời, nó dần trở nên nặng hạt hơn. Chính đứng từ nhà nhìn xuống dưới đường, trước đó dọn dẹp giờ đã thành không. Nhưng cậu cũng phải nhanh chóng thông báo với mọi người chú ý hơn về cây trồng, không được để c·hết.
- Ừm, cậu cứ yên tâm, có mình ở đây rồi, không phải lo đâu.
Hằng nhắn lại cho cậu. Cô cùng với những người trong nhóm gieo trồng hạt xuống dưới đất trộn cùng với phân bón được Chính mang về.
Rồi lại đặt ở bên dưới nhà sàn để tránh tuyết.
- Lâu vậy rồi sao họ chưa về nữa nhỉ?
Chính lại nghĩ tới chú Vĩnh cùng với cô Ngọc. Hiện giờ họ là người đang mất thông tin, mất liên lạc với cả nhóm. Cậu rất lo lắng vì họ có thể gặp nguy hiểm.
- Cậu lo lắng gì thế? - Cường vừa xong việc ở dưới xưởng, lên trên nhà thấy Chính đang suy tư bên ban công thì lại gần hỏi.
- Tớ lo cho chú Vĩnh. Dù biết là rời khỏi phạm vi sẽ không có sóng, không theo dõi định vị được nhưng thời gian họ đi quá lâu rồi.
- Ui dào! Cậu lo lắng gì? Tớ là con của họ mà tớ còn chẳng lo nữa là.
Cường lạc quan vì cậu tin bố mẹ mình có thể an toàn trở về dù nhiệm vụ có khó tới đâu.
- Cậu cứ yên tâm, mẹ tớ kể hồi bà vừa mới hạ sinh tớ được một tháng thì bà có thể đi làm nhiệm vụ lại ngay rồi cơ mà. Nhiệm vụ ấy nguy hiểm vô cùng và đòi hỏi rất nhiều khả năng thực chiến. Bà vẫn hoàn thành tốt đấy thôi.
- Ừm, hi vọng là vậy.
Nghe Cường nói thế, cậu cũng yên tâm hơn, nhưng thâm tâm cậu vẫn lo ngại điều xấu.
- Chính! Có người muốn gặp cậu kìa.
Bỗng có tiếng gọi của Linh phát ra từ phía sau lưng. Cậu quay lại, gật đầu rồi hỏi cô.
- Ai thế?
- Anh Long. Chắc là nghiêm trọng lắm. Sắc mặt anh không được tốt.
Chính đáp lại một tiếng rồi hít một hơi, chuẩn bị tinh thần rồi xuống bên dưới nhà.
Long đã ở đó đợi, và khi thấy cậu, anh vào thẳng vấn đề.
- Cậu còn nhớ cái tên Phạm Thái chứ?
- Vâng. Cái gã nhà giàu từng cai trị bọn anh và biến mất.
- Giờ hắn bỗng dưng xuất hiện ở gần chỗ bọn anh. Không biết hắn có ý đồ gì? Anh lo là hắn lại bày trò hiến tế gì đó làm người của anh hoang mang.
- Vậy anh có kế sách nào không?
Nói rồi cậu lấy cốc nước nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Chờ đợi câu trả lời từ anh.
- Anh chắc là mình sẽ phải hành động sớm, tiêu diệt hắn để mọi người có thể an tâm làm việc.
- Vậy thì anh cứ làm theo cách của anh, nếu cần trợ giúp, em sẽ sẵn sàng.
Sau khi có được câu trả lời từ Chính, anh vẫn có vẻ chưa hài lòng lắm với nó, nhưng cũng không có cách nào cả. Nếu cứ nhờ vả cậu ấy mãi thì không tốt, anh đánh xe trở về căn cứ địa, chuẩn bị cho cuộc chiến với gã ta.
Trên con đường phủ đầy tuyết, hai chiếc xe đang đi nối đuôi nhau về phía Bắc.
Một chiếc của chú Vĩnh, chiếc còn lại của bốn người thuộc nhóm của Long. Những ngày qua ở trong trại hoạt động và nói chuyện với các lãnh đạo, chú mới nhận ra được một điều nghiêm trọng và cấp thiết đối với cả nhóm từ những thông tin mà Chính phủ cung cấp cho họ.
Tuy vẫn muốn ở lại thêm vài ngày nhưng nó quá dữ dội, ông phải trở về ngay trong đêm!
Ngồi trong xe còn có hai người nữa. Một là vợ, hai là phạm nhân số 8491, Phan Ánh Loan.
Cô ta rất kiệm lời, cả đường đi không nói một câu. Chỉ thi thoảng lại cười khi nhìn giữa không trung rồi lại nhăn mặt như đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Mục tiêu mà chú về trễ cũng là vì cô ta. Nếu có thể thu nạp cô ta ra sức vì căn cứ, chắc chắn sẽ có lợi hơn rất nhiều đối với họ. Mà cô ta thì vừa được trở về với cộng đồng, vừa có công việc và chỗ ở.
- Thế giới đã thành ra như thế này rồi, tôi có tác dụng gì đối với ông? - Cô ta bỗng lên tiếng. Bộ đồ tù nhân đã được thay bằng một bộ trang phục thường ngày.
- Tôi cần năng lực của cô, sau khi cô tới sẽ hiểu thôi. - Chú Vĩnh làm cô ta tò mò về tương lai của mình.