Tro Tàn

Chương 121: Tai Nạn



Chương 121: Tai Nạn

Cô gái khi nhận ra mình không còn cảm giác gì ở nửa thân dưới, tuyệt vọng, trước mắt cô tối đen như mực. Tương lai tươi sáng vào một hi vọng có cuộc sống mới tốt hơn giờ thành mây khói. Niềm tin trong cô giờ chỉ còn là hư vô, chán nản, cô đơn và trống rỗng len lỏi trong tâm trí.

Cô òa lên khóc, ôm lấy người bạn đồng hành của mình.

Chẳng ai nói với nhau lời nào.

Chỉ vì một t·ai n·ạn giời ơi đất hỡi rơi xuống trúng đầu mình mà cô đã phải đánh đổi lại bằng chính đôi chân của mình để lấy lại mạng sống. Liệt nửa thân dưới, chẳng ai muốn nó xảy ra.

Cô cảm thấy như mình chẳng thiết sống nữa. Có sống chỉ là thêm gánh nặng cho người khác.

- Cậu cũng không cần phải tự trách mình như vậy đâu. Chuyện t·ai n·ạn ngoài ý muốn, đâu ai biết trước được. - Hằng từ dưới thị trấn chạy lên. Cô vỗ vai an ủi Chính vì cô cũng hiểu được người bạn này có tính cách và tâm trạng thế nào.

- Mình vẫn ổn. Cậu dặn mọi người trở về trước đi. Mình đi lên trên đó xem.

Chính nói, một mình cậu đi lên trên đồi. Không ai để ý tới cậu, ngoài cô.

Nhưng cô cũng không biết nên nói với cậu thế nào. Họ cùng độ tuổi với nhau, nhưng những gì trên vai cậu còn lớn hơn nhiều so với là trên vai cô. Cậu lo toan nhiều thứ từ đầu tới giờ, tóc cậu đã xuất hiện vài chấm bạc vì suy nghĩ quá nhiều.

Dọc đường, cây hai hàng đổ nghiêng ngả. Chúng đều bị bật gốc và đất ở đây tơi xốp hơn bình thường. Không rõ lý do vì sao chúng lại vậy, cậu càng lên, suy nghĩ trong đầu về câu hỏi tại sao càng nhiều.

Bước đi chậm rãi lên trên đỉnh đồi, nhìn xuống bên dưới, những người trong căn cứ vẫn chưa rời đi, họ đứng đó một hồi lâu, nhìn xung quanh như muốn tìm ra nguyên nhân. Rồi họ chán nản vì không làm rõ được nó, họ trở về nhà chăm lo cho cô gái b·ị t·hương tích.



Mảnh đồi trắng xóa dưới tầm mắt, cậu quan sát hết tất thảy mọi thứ. Không bỏ sót chi tiết nào dẫn tới đầu mối.

Bỗng cậu lại nhận ra, trên cái cây to lớn và cao ngất đổ xuống, có một vết cưa máy. Đường chém ngọt thẳng vào giữa thân cây, tạo ra một hình tam giác với góc nhọn trên ba mươi độ. Có lẽ nó không chịu được áp lực đổ dồn về một phía, nên đã đổ ngã xuống bên dưới. Những cành lá xum xuê trên cao kéo theo những ngọn cây bên dưới.

Như một sợi dây liên kết giữa hai hàng cây làm chúng đổ rạp.

Chuyện này không phải tự nhiên mà ra. Có sự can thiệp của con người, giờ cậu phải tìm ra người đó là ai.

Là người ở trong căn cứ, hẳn là người nọ sẽ rất hối hận. Còn không, thì hắn đang có ý đồ với nơi này. Cậu phải tìm cho ra nguyên nhân.

Chưa bao giờ cậu thấy mình tập trung đến thế. Cậu nhắn với Korotkov:

- Anh xem giúp tôi, có từng cho người lên trên đây khai thác gỗ hay không? Vì tôi thấy trên này có vết máy cưa.

Khoảng vài phút sau, anh ta nhắn lại.

- Tôi mới điểm qua quân số, thiếu mất vài người. Là người bên nhóm của Long, họ vẫn còn trong thời gian làm việc và sáng hôm nay sau khi tôi bảo họ đi khai thác gỗ ở chỗ cũ đến giờ lại không thấy ai quay lại.

- Cảm ơn anh. - Cậu nhắn lại, chuyển sang tin nhắn với Long hỏi thăm về ba người trong nhóm của anh tới trợ giúp.



- Anh Long, em rất cảm ơn anh vì đã gửi người tới giúp đỡ em trong việc xây nhà.

- Cậu cứ khách sáo quá. Không có gì đâu, cậu cũng giúp anh nhiều rồi mà. Sao nghe giọng cậu nghiêm trọng thế? - Có lẽ là do trực giác, hoặc lần đầu tiên thấy Chính cư xử lạ đến thế nên anh hỏi.

- Chuyện là Korotkov có gửi ba người bên nhóm anh đi khai thác gỗ, em cũng không nắm được họ khai thác khu vực nào. Nhưng người bên em bị t·ai n·ạn liệt mất nửa thân dưới. Em điều tra về ngọn nguồn thì phát hiện ra có sự tác động của con người làm cây đổ xuống và khiến cô ấy b·ị t·hương. Dẫu biết nó là chuyện chẳng ai muốn, nhưng em cũng muốn cho n·ạn n·hân một lời giải thích rõ ràng khi tìm ra được chân tướng. Rất mong anh có thể giúp em hỏi họ kỹ càng về vấn đề trên.

Với thái độ cầu khẩn muốn tìm ra sự thật của Chính, Long không có cách nào từ chối được. Anh nhắn lại:

- Được, cậu cứ yên tâm, để anh.

Sau khi nhận được sự đồng ý của anh, cậu bắt đầu nghiêng về giả thuyết ba người họ vì muốn nhanh chóng khai thác gỗ nâng cao hiệu suất làm việc mà tạo ra tình huống ấy và vô tình làm b·ị t·hương cô gái đó. Chính cũng thông cảm được phần nào.

Họ chẳng xuất hiện nói một lời xin lỗi với cô, cậu lại càng tức giận với thái độ có lỗi mà không chịu nhận, chỉ biết trốn tránh.

Nhưng cậu mong không phải là những người ấy tạo ra vụ t·ai n·ạn, để tránh làm tổn thất hòa khí giữa hai căn cứ.

Bên kia đồi là khu rừng bạt ngàn, giao thoa giữa sắc xanh của lá cây và trắng tinh khôi của tuyết. Cậu muốn xuống dưới ấy để tìm hiểu xem ở đó có ai trú ngụ ẩn nấp, có thể là mối đe dọa với căn cứ hay không.

Cậu lắc đầu gạt phăng cái suy nghĩ đó đi vì ưu tiên hiện giờ là chăm sóc cho cô gái ấy.

Thiết bị nghèo nàn trong căn cứ không thể đáp ứng được những yêu cầu cơ bản cho việc chụp cắt lớp vi tính, sử dụng để chuẩn đoán hình ảnh c·hấn t·hương bên trong cơ thể vì nó quá đắt đỏ đối với cậu, không mang lại tác dụng trong thời kỳ tận thế hiện tại để cậu đầu tư vào nó.

Bây giờ cậu mới thấy được tầm quan trọng của chiếc máy ấy. Nên lúc này phải nhờ bác sĩ không chuyên khoa như cô Thanh và sự phối hợp từ n·ạn n·hân để chuẩn đoán sơ bộ. Tinh thần cô đang phải chịu đả kích rất lớn, chưa thể trả lời cậu kết quả ngay.



Cậu cũng hiểu và thông cảm cho cô nàng vì điều không mong muốn xảy ra. Nhưng cậu càng mong hơn là cô sớm vượt qua được nỗi sợ, gửi kết quả sớm để tìm ra giải pháp tốt nhất cho cô.

Hiện giờ cậu cũng phải tập trung tìm kiếm thêm những căn cứ quan trọng hơn, ví như bệnh viện, hay căn cứ quân sự.

Cũng có thể thứ to lớn hơn như vệ tinh. Vệ tinh sẽ đảm nhiệm rất nhiều vai trò quan trọng trong tương lai.

Và khi trong thời điểm này, xác định vị trí của bất kỳ ai, nghiên cứu từ hình ảnh cung cấp bởi vệ tinh về mặt đất ở những nơi cậu chưa từng đặt chân tới, quan trọng không kém là phát hiện ra nguồn tài nguyên chưa có ai khai thác lộ ra.

Là sự trợ giúp không thể thiếu, đóng vai trò thiết yếu cho việc cải thiện chất lượng sống.

- Chính, cháu có thể tìm bạn của cô được không?

Khi cậu vừa chuẩn bị bước lên cầu thang về phòng mô phỏng, cô Thanh bên dưới phòng điều trị đi lên.

- Vâng, bạn của cô cũng là bác sĩ ạ?

- Ông lấy là bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán nội tạng như tim, hô hấp và tiêu hóa. Tốt hơn cô. Cô không nắm chắc chuẩn đoán của mình chính xác.

- Vâng, cô cứ làm trong khả năng của mình, cháu sẽ cố gắng giúp cô tìm. Cô có thêm thông tin về ông ấy không? Ví như quê quán, nơi ở của các con hoặc từng hoạt động ở trên mạng xã hội có đề cập tới địa điểm nào đó gần nhất chẳng hạn.

Cô Thanh suy nghĩ hồi lâu, Chính thì vẫn chờ đợi. Có vẻ cô chưa nhớ ra được, đành nói.

- Thôi, cháu làm việc của mình trước đi. Khi nào cô nhớ lại thì cô sẽ tìm cháu.