Ngoài trời, những người thợ xây, nhờ sự giúp sức của họ, một ngôi nhà mới chuẩn bị thành hình, vẫn với kiểu kiến trúc đó, chỉ khác là vị trí ngôi nhà đặt ở ngay phía sau. Nhưng lần này, chú Hải là người đề nghị phần bên ngoài làm khác đi.
- Anh muốn thay đổi thế nào? Và thay đổi thì cũng cần sự đồng ý từ những người khác vì chúng ta đang xây dựng là để cho cộng đồng, cho từng hộ gia đình có nơi ở.
Korotkov nói với chú. Việc thay đổi kết cấu khác đi có thể phù hợp với chú nhưng với những người khác khi họ được giao cho căn nhà này, họ có thể không thích.
- Ừm, cái này thì cũng dễ mà, giờ mọi người đều ở đây rồi, đa số đều là trụ cột trong gia đình, đều muốn một ngôi nhà mang nét cá nhân nhiều hơn là những ngôi nhà nhìn giống y xì đúc. - Chú chỉ vào ngôi nhà đầu tiên hiện đang để mấy cánh đàn ông ở chung và chỉ về ngôi nhà thứ hai.
Nó đang có sáu thanh trụ cột, chuẩn bị lắp xà ngang để làm nền dựng tường và mái. Ngoài ra còn có những cây cột khác đại biểu cho vị trí của phòng trống và nhà vệ sinh với vị trí không khác gì với căn đầu tiên.
Những người thợ xung quanh cũng thấy đúng. Nếu căn nào cũng giống nhau thì ai biết ngôi nhà ấy của ai.
Nghe họ xì xào bên tai không ngừng, Korotkov mở giao diện mạng Doya lên, cho họ xem nhưng mẫu thiết kế nhà cửa trước đây, từ xưa tới giờ cả ngàn năm. Người người nhà nhà đều có chung một kiểu dáng và kích thước cho tổ ấm của riêng. Nhất là những dự án lớn và nơi này cũng chính là một dự án lớn, không thể nào theo ý một người mà thay đổi bản thiết kế nhà cửa được.
- Anh xem, nếu anh cứ thay đổi, thế thì nhân lực đâu ra hỗ trợ anh? Huống chi chúng ta còn phải tiết kiệm thời gian và công sức, mục tiêu của mình là gì? Anh quên rồi à?
Korotkov nói như hét vào mặt chú Hải. Cũng vì thế mà chú cảm thấy mình không được tôn trọng.
- Chúng ta đã quen với kiểu này rồi, ngôi nhà này chính là văn hóa, là những tinh túy của các anh. Thế mà các anh bảo nó muốn đủ nét cá nhân? Nét dân tộc của các anh đẹp như thế, sao lại từ chối nó? Bây giờ thay đổi mỗi người một ý thì để sau, nếu các anh muốn có một ngôi nhà của riêng mình thì gọi Chính tới! Để cậu ấy tặng cho các anh một chỗ trống rồi các anh tự làm ngôi nhà của riêng mình!
Lời ồn ào của cánh đàn ông cãi nhau vì không ai chịu nhường nhịn lan tỏa tới trên đỉnh đồi. Những giây phút trước đó còn đang vui sướng cùng nhau ăn mừng vì đã cứu được một người khỏi cửa tử. Giây sau đã cãi nhau um hết cả lên.
Trên đồi, dù đứng từ xa nhưng không gian xung quanh quạnh tanh làm giọng nói vang và rõ ràng hơn. Nó truyền vào tai của những người đang cật lực làm việc, họ đang cào bỏ tuyết khỏi khu vườn, và chăm bón cho cây cũng phải dừng để ngóng xuống dưới.
- Họ đang cãi nhau à?
Từ xa nhìn xuống, mấy bà vợ của các ông chồng đang xây nhà cửa dưới kia nhìn mấy lão ấy đang rất căng thẳng. Ngón tay chỉ thẳng vào mặt nhau, miệng hét lên mà chỉ nghe thấy tiếng la rất lớn khi truyền tới.
- Xuống đó xem sao. - Vợ chú Hải dẫn đầu xuống, cô biết chồng mình ở đó để xây mái ấm mới. Nhưng tạo ra xung đột thế này thì rất mất lòng tình làng nghĩa xóm.
Càng lại gần, tiếng cãi nhau càng lớn nhưng có vẻ như Korotkov là người có lý hơn. Chiến tuyến kia cũng không thể nào cãi lại được chỉ bám víu lấy lý lẽ tôi muốn thiết kế riêng cho ngôi nhà của chính tôi.
- Này! Này! Mấy ông tính mua anh em xa bán làng giềng gần đấy à! Làm cái gì mà cứ phải ồn ào lên thế? Mỗi căn nhà thôi mà!
- Nhà thì đều là nhà, trước đó sống trong khu dự án giá rẻ, mấy khu chung cư làm gì có ngoại thất đẹp như thế này, nhiều cái để trang trí thế này ngoài mỗi cái ban công đâu.
- Mấy lão bị dở à?
Bị các bà vợ mắng cho một trận, các ông chồng cũng chỉ biết cúi đầu, chẳng ai có thể cãi lại mấy bà ấy.
- Không cãi nhau nữa, tập trung vào mà canh tác. Mấy ông rất mất thời gian, mấy chị em chúng tôi sắp làm xong luống hai rồi đấy!
Nói như tát nước vào mặt, chú Lương cũng phải đứng ra xoa dịu mọi người.
- Thôi, mấy ông cứ làm theo thiết kế cho nhanh. Đỡ mất công lại phải thiết kế, cứ bày vẽ thêm việc làm gì. Sau này, nhà ai thì người ấy trang trí bên ngoài, thích nâng rào thì nâng, thích trang trí thế nào thì trang trí. Sao phải cãi nhau lúc này. Mấy ông không đặt riêng tư của gia đình lên hàng đầu à? Hay mấy ông cứ kéo dài thời gian ngủ chung với mấy đứa nhỏ như thế?
Lời chú nói động vào lòng của bọn họ. Người có con lớn đều đã gần hai mươi lăm tuổi, đúng là nên làm cho chúng một căn nhà, một ngôi nhà riêng đặt cả tâm huyết của mình vào trong.
- Tôi xin lỗi vì đã yêu cầu quá đáng với anh. - Chú Hải là người khơi mào, cũng là người xin lỗi Korotkov.
Korotkov cũng không quá nặng nề chuyện này. Anh xua xua tay tha thứ cho anh rồi hẹn mọi người xây xong căn này thì lại làm bữa lẩu.
Căn nhà được dựng lên so với trước đó thì không có thay đổi gì quá lớn và cũng sửa lại sau khi có được vài đêm trải nghiệm trong đó.
Những tấm ván gỗ lát nền làm mịn hơn, khớp nối chắc chắn hơn và Korotkov cẩn thận, cho thêm cả những phần chốt gỗ vào trong cố định lại. Chốt gỗ ấy được làm khá giống với đinh, một đầu tròn, một đầu bẹt tạo thành hình chữ T.
Đã có kinh nghiệm xử lý phần tường nhà và phân công công việc. Người vận chuyển, người thì làm ván, làm rãnh để ghép nối chúng lại với nhau. Những khe hở, anh muốn sử dụng đất, nhưng nếu khai thác quá nhiều mà không có thứ gì thay thế vào sẽ rất khổ về sau.
Anh từng nghĩ tới việc tạo cho nó một lớp áo bên ngoài để chắn gió giống như phần mái trong tương lai sẽ sử dụng vật liệu như cỏ tranh. Mà hiện giờ chưa tìm ra được giống cỏ ấy. Anh hi vọng là khi tuyết tan có thể tìm thấy chúng. Vì chúng chỉ sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt, còn môi trường băng giá… E là không có cơ hội để bắt gặp.
Trong rừng, ban sáng đã có người đi vào tìm kiếm rồi, và giờ buổi chiều là của mấy cậu con trai bước đến.
Ngoài việc dựa theo đường cũ đã đi qua, họ cũng mở rộng tìm kiếm và ghi chép lại một số loại cây trồng có thể xuất hiện, có thể mọc ở trong tuyết. Đáng buồn là ngoài thân gỗ mốc, một vài cây nấm mọc ra từ trên đó, không rõ độ nguy hiểm ra thì không có thứ gì.
Nên họ cũng chú ý ở dưới mặt đất nhiều hơn. Và không quên cử người nhìn quanh để tránh gặp phải tình trạng tương tự như cô gái hồi sáng.
- Lại đây!
Khoa bỗng kêu lên, không ai nghe thấy cậu. Cậu cũng không dám mở miệng nữa sợ đánh động thứ cậu nhìn thấy.
Một cái hang lớn hơn nắm đấm một chút xíu. Nhưng không đáng kể. Không biết nó sâu bao nhiêu và trong đó có động vật gì đang ngủ đông.
Cậu nhắn tin cho mọi người trong nhóm, vài phút, họ chạy tới chỗ cậu.
- Xem này, một cái hang. Trong đấy có gì nhỉ?
Khoa tò mò, có người xung quanh, cậu cũng tự tin hơn, đưa tay lại gần.
- Đừng!
Tuấn vội can.
- Cậu có tin thứ bên trong sẽ an toàn không? Nhỡ đâu là rắn thì sao?