Nghe thế, cậu cũng hơi sợ. Không dám động linh tinh vào đó nữa.
- Hay là chúng ta tìm cách nào đó dụ nó ra? - Khoa vận dụng hết tất cả kiến thức cậu có để suy nghĩ.
- À, chi bằng sử dụng kế này. Ta đặt bẫy ở trước cửa hang, rồi đợi nó sập bẫy.
Nam ở trong nhóm bỗng lên ý tưởng cho cái bẫy.
- Nhưng làm sao biết được nó sẽ ăn gì? Hay chúng ta cứ để lung tung ở đó? - Khoa thắc mắc, rồi cậu lại ao ước. - Giá như có thứ gì đó ở đây, có thể đưa vào và quan sát xem bên trong đó là gì.
Điều ước đó của cậu, sao có thể thành sự thật được.
- Thôi, thay vì việc phải chờ đợi nó ở tại đây thì mình thấy tạo ra một cái bẫy sẽ ổn hơn đấy. - Tuấn gật đầu đồng ý, không thể lãng phí thời gian mỗi ngày để trông chờ nó được.
- Thế thì bắt tay vào làm thôi.
Khoa sẵn ống tay áo lên cao, tay cầm xẻng sẵn sàng đào bới ở trước cửa tạo thành một cái hố.
- Khoan đã! Không thể phí sức bừa bãi như vậy. Mình có thể làm nó đơn giản hơn mà.
Nam nói rồi đưa ra một vài phương án thiết kế.
Một loại là sử dụng dây thừng cùng thòng lọng, khi có động tĩnh, nó sẽ kéo xiết con vật đó lại.
- Cách này quá tàn nhẫn. Mình cần bắt sống để có thể nuôi nó tạo ra đa dạng nguồn lương thực cho căn cứ.
- Ừm, ừm.
Khoa đồng tình với ý kiến của Tuấn.
Loại thứ hai là đào hố, cách này thì dễ dàng hơn, một cái hố đủ sâu và đất đủ cứng để con vật trong hang đó không đào một đường khác chạy trốn. Miệng hố sẽ là một cái bẫy vòng xoay, khi nó bước lên thì sẽ bị cuốn xuống dưới đó.
Một hồi suy nghĩ thì cách này cũng được. Ít ra thì vẫn giữ nó còn sống. Họ đồng ý với kiểu này.
Thế là họ bắt tay vào làm ngay, Khoa thì đào hố rất nhiệt tình. Tuấn thì phụ trách đi tìm một số loại thức ăn ở gần đây có thể dụ được nó. Có thể là nấm cũng có thể là cây cỏ nào đó. Nam và Hải sẽ đi làm một cái cửa và hàng rào. Đảm bảo nó chắc chắn nhảy xuống hố.
Đám bạn làm việc cật lực tới chiều mới xong cái bẫy. Công đoạn khó khăn nhất chính là tìm kiếm mồi để dụ nó ra khỏi hang.
- Hay là mình lấy gậy chọc vào trong? - Khoa tinh nghịch cầm cây gậy dài ngoằng đâm chọt xuống đất.
- Không được. Nhỡ may nó có đường khác rồi nó chạy mất thì sao? - Nam dường như rất hiểu biết về hệ thống đường hầm của đám động vật sống trong hang.
Khoa bĩu môi, buồn chán.
- Xong rồi, giờ thì về thôi. Ngày mai lại quay lại.
Cả đám dắt nhau rời khỏi khu rừng, tới vườn rau đang trồng, thấy mấy cô gái đang dọn tuyết. Họ chào hỏi qua rồi về trên nhà.
Tới cổng, họ nghe thấy tiếng náo nhiệt, không biết trong đó đang tổ chức tiệc tùng gì. Khoa nhanh nhảu chạy vào.
Cậu sững người vì trước mắt toàn là những gương mặt lạ lẫm. Không ai trong số họ là cậu quen biết.
Tuấn, Nam, Hải vừa tới cổng họ cũng bất ngờ. Rồi nhìn trong đoàn người ấy có người quen nào hay không.
Dù chưa biết họ từ đâu tới, nhưng có người quen, họ cảm giác mình bớt cô đơn hơn trong thế giới này.
- Chính đâu rồi? Ra đây nhận người này!!
Chú Vĩnh cất giọng lớn tiếng nói vào trong nhà.
Từ trên nhà đi xuống, cậu lờ đờ nhìn bọn họ. Đầu óc cậu như nổ tung vì đống dữ liệu cần được xử lý, bây giờ lại tới nhóm người mới này.
- Sao thế? Cháu không khỏe à?
Cô Ngọc quan tâm tới sức khỏe khi thấy cậu tái nhợt, làn da xanh xao.
- Vâng, cháu đang tìm cách xâm nhập hệ thống NDS. - Cậu thều thào đáp lại.
- NDS? - Một cô gái trong đó nghe thấy từ ngữ quan trọng, cô tiến lại gần cậu.
Một cô gái độ tuổi đôi mươi, nhưng khuôn mặt và phong thái chững chạc, đĩnh đạc làm cô lớn hơn so với tuổi thật. Có lẽ là trải qua rất nhiều gian khổ trong quá khứ tôi luyện lên một cô gái với ánh mắt kiên cường như này.
- Cô biết hệ thống NDS à? - Chính hỏi dò.
- Này! Cậu đừng khinh cô ấy. Cô ấy là thiên tài đó! Tôi tin chắc cậu sẽ cần nên tôi đã mời cô ấy ra tù sớm.
Nghe tới chữ “tù” cả đoàn người mới lẫn cũ đều giật mình thon thót. Vội tránh xa cô gái ấy. Chẳng ai muốn dính líu lấy một người từng vào tù, bất kể có là tội danh gì thì cái chữ mang sức nặng vô hình ấy sẽ đeo bám cả đời cô ta.
- Cô ấy hoàn lương rồi! Mấy cái người này không cho cô ấy hòa nhập hay sao? Biết thế tôi để mấy n·gười c·hết cóng ngoài đường rồi!
Hỏi thăm một hồi, Chính mới hiểu ra, là vì cô ấy và những người này nên chú mới về trễ như vậy. Cậu cũng không trách chú, về an toàn là cậu mừng. Lại mang theo thiên tài máy tính. Cậu nóng lòng muốn thử sức cô.
- Cô có cần nghỉ ngơi trước không? Dù sao thì cũng đi cả một ngày dài.
- Không cần đâu. - Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ hứng thú khi cậu đề cập tới NDS, mạng lưới dữ liệu ở ngoài không gian.
- Vậy thì cô theo Tuấn nhé. - Chính nhìn thấy Tuấn vừa trở về từ xa, vẫy tay gọi cậu lại. Giới thiệu Tuấn với Loan rồi bảo:
- Cậu đưa cô ấy vào khoang mô phỏng nhé. Chắc là cô ấy sẽ thành thạo nó thôi.
Chính đặt niềm tin vào cô có thể truy cập được đống dữ liệu ấy.
Còn mấy người ở trước mắt này, cậu dự tính sẽ phân chia họ dựa vào thông tin mà họ cung cấp.
Phân phát cho họ tệp giấy để họ điền thông tin, Chính sẽ dựa vào đó để phân chia. Nhưng trước mắt cũng đã không còn sớm, nên cậu tạm thời để năm anh đàn ông qua chỗ Korotkov làm việc xây dựng, phụ nữ thì hỗ trợ họ mảng gia công cho ngôi nhà.
Ai cũng biết mình sẽ có ngôi nhà mới ở đây. Họ vui mừng, trong lòng cảm thấy xứng đáng khi đi bộ suốt chặng đường dài giữa tuyết.
- Cảm ơn ông đã giúp chúng tôi có được nơi ở này.
- Rất cảm ơn cậu.
Được nhiều người yêu quý vậy, cậu cũng vui. Nhưng vì quá mệt mỏi nên cậu xin phép rời đi trước.
Khi tỉnh lại thì trời cũng đã là đêm khuya, mười hai giờ.
Một mình cậu tỉnh lại, dưới phòng đã không còn ai, tối om. Một mình cậu lần mò trong đêm.
Chút ánh sáng từ đèn pin nhỏ trên tay soi khắp các vị trí. Bụng cậu đã đói meo giờ phải tìm thứ gì đó nấu ăn thật nhanh.
- Cậu đang nấu đồ ăn à? Cho tôi nữa nhé.
Loan từ trên nhà bước xuống, giờ đã muộn mà cô ấy vẫn chưa ngủ. Cậu cũng thấy lạ vì trong một môi trường kỷ luật mà lại thức ở khi này.
- Ừm. - Cậu đáp lại rồi chế biến sơ qua những phần nguyên liệu.
Khi đã nấu xong, cậu lại mang lên trên phòng, cô thì đang ở trong khoang nên cậu cũng không tiện gọi.
Có vẻ như trạm không gian lưu trữ dữ liệu NDS đã làm khó cô rất nhiều.
Cậu nhìn qua cô, cũng không đợi được nữa mà đánh chén luôn. Chân tay cậu run lẩy bẩy vì đói rồi. Nịn thêm nữa cậu sẽ ngất ra đó mất.
Đang ăn, cô bước ra khỏi khoang. Không khách khí mà ngồi xuống ăn.
- Cậu ăn xong thì cứ ngủ trước, tôi sẽ dọn dẹp đống này.
Cô nói, vẻ lạnh lùng của cô đã tạo ra một lớp phòng ngự ngăn cách cô hòa nhập với những người xung quanh. Chị ta chắc là không ưa đàn ông cho lắm, vì từ lúc tới đây, bất kể ai tiếp xúc với chị cũng cảm nhận được chị có sự xa cách nhất định.
- Tôi đang tự hỏi tại sao cậu lại dựng lên nơi này. Mình cậu vẫn có thể sống tốt được đấy thôi.