Tro Tàn

Chương 124: Phát Tín Hiệu Tìm Người.



Chương 124: Phát Tín Hiệu Tìm Người.

Loan bỗng hỏi cậu một câu khiến cậu cũng phải suy nghĩ. Cậu trả lời lại đầy vẻ hồn nhiên và lạc quan.

- Em dựng lên để có chỗ ngủ nghỉ, chỗ dừng chân để mọi người làm lại cuộc sống mới.

- Vậy cậu có ý định tạo ra một hệ thống riêng? Vì cơ sở của cậu cũng đã làm khá đầy đủ rồi.

Chính giật mình, ánh mắt nhìn chị ta đã khác trước đó.

- Chị xâm nhập vào sâu đến thế cơ à?

- Cũng không trách tôi được. Lớp phòng thủ của cậu quá mỏng.

Chị lắc đầu ngán ngẩm. Rõ ràng chẳng vui vẻ gì khi cậu ta chỉ có một vài chiêu thức như dựng tường lửa, ngăn chặn truy cập bằng việc ẩn sóng.

- Ẩn sóng là một cách tốt. Nhưng gặp hệ thống như dạng NDS thì cậu xác định là bị truy ngược chỉ trong vòng 0,00001 giây nhé.

Lời này làm Chính cũng hơi run tay khi chị nói niềm tự hào của mình là như thế. Những năm này của cậu nghiên cứu ra toàn bộ hệ thống e là công cốc chăng?

- Mà tôi thấy cậu xây được thứ này cũng giỏi đấy. Tiếc là nó chưa thể tự học và tự cải tiến bản thân. Vẫn còn quá cổ lỗ sĩ. - Chị chê bai thậm tệ Doya.

- Vậy chị có thể làm được không? Nếu được thì em toàn quyền giao nó cho chị. Tất nhiên là sẽ có một vài chức năng chị không thể động tới.



Chính nói vậy, nhưng khi nhìn ánh mắt của chị. Một đôi mắt khinh thường cậu, nhìn cậu như một con kiến nhỏ bé. E là mình đã nói sai ở đâu đó. Nếu chị ta có thể xâm nhập được vào hệ thống Ngân hàng Quốc tế rồi thì chuyện bẻ khóa cái hệ thống của cậu chỉ trong một nốt nhạc.

Giao cho chị, cậu cũng bớt được đôi phần công việc khi đang phải quán xuyến quá nhiều thứ.

- Thôi, vì chỗ ở và vì cái ăn, tôi ở lại giúp cậu. Nhân tiện thì tôi cũng không có nơi nào để đi. Coi như nơi này hữu duyên.

Thái độ của chị ta cao ngạo, vì chị ta đang là người có tài năng giỏi hơn cậu. Cậu cũng không thể thái độ lại vì nó quá đúng. Chị có quyền làm thế.

- Nghỉ ngơi đi, tôi còn làm thêm chút nữa. Ngày mai sẽ cho cậu kết quả.

Có vẻ như chị rất hứng thú với thứ này. Bằng chứng là cả ngày hôm nay chị vùi đầu vào nó quên ăn, quên ngủ.

- Em về phòng trước. Chị đừng lao lực quá, không tốt đâu.

- Ừm.

Chị đáp lại một câu nhẹ nhàng, mang đống bát đũa xuống dưới nhà rồi rửa sạch.

Khuyết điểm lớn nhất ở hệ thống này quá nhiều, muốn nó vận hành trơn tru không lỗi và ngăn chặn những cuộc t·ấn c·ông từ bên ngoài thì sửa lại là điều tất yếu. May thay, nền móng khá ổn, không mất nhiều công sức, chị chỉ cần làm nó dày hơn, kiên cố hơn. Biến nó thành bức tường thành thép vững chãi không ai có thể xuyên thủng.



Ngoài ra thì khoang mô phỏng khá tiện lợi, nhưng tiêu hao rất nhiều tinh thần.

Nó yêu cầu người sử dụng chỉ tập trung vào một thứ duy nhất. Mà Chính thì có nhiều thứ lo nghĩ nên không đạt được hiệu suất cao.

Loan với yêu cầu đơn giản, một hệ thống tự động học hỏi và cải tiến để trở thành một phiên bản tốt nhất phục vụ cho loài người. Chị còn tiến được vào thông tin nội bộ của cậu, nhưng chị chẳng để tâm. Nó là một chiến lược khác của cậu, một kế hoạch định sẵn cho tương lai.

Sáng ngày hôm sau, vì có nhiều người hơn, nên khi Chính bắt tay vào việc phân chia đội nhóm, cơ bản nhất vẫn là xây dựng, trồng trọt và khám phá.

Ngoài Korotkov cùng với đội ngũ trước đó gồm bảy người, kết nạp thêm hai thành viên nữa không có điểm nổi bật nào, là hai người đàn ông. Họ có sức khỏe có thể cống hiến, cậu chẳng chê ít.

Ba người đàn ông khác cũng có một vai trò riêng, một người là kỹ sư cơ khí cậu đưa anh ta về xưởng của Cường. Một người thì thiên về văn nghệ sĩ, cậu chưa biết xếp đi đâu nên tạm thời để ông ấy cùng Khoa và Nguyên thành nhóm có điểm chung. Biết đâu tương lai cần họ cổ vũ tinh thần và ý chí chiến đấu nhờ lời hay ý tốt.

Người cuối cùng, là chuyên gia về thực vật, nhưng là thực vật nhiệt đới. Giữa trời tuyết này, không có phát huy được nhiều khả năng của mình. Nên cậu tạm để chung nhóm với Hằng, để họ chia sẻ kinh nghiệm, học hỏi lẫn nhau cùng nhau tiến bộ. Mong rằng hai người họ có thể tìm ra được nguyên nhân cây trồng lớn nhanh một cách bất thường.

Còn nữ giới, có duy nhất một người là giáo viên nên cậu đưa cho cô ấy quyền truy cập vào thư viện hệ thống, để cô có thể dạy đám trẻ trong căn cứ. Dù hiện giờ cũng không quá nhiều. Nhưng nếu có thể phát triển chúng, tìm ra tài năng thì đó mới là trọng yếu.

Số còn lại, bảy người, cậu thấy để họ tham gia gia công là hợp lý. Nhưng chưa biết nên cho gia công gì trước tiên. Quần áo vải vóc thì cần máy và khung dệt. Điện khoáng sản cũng không được. Bên nông trại cũng đủ người. Vào rừng?

Cậu lại nhớ tới cô gái ngày hôm qua bị liệt nửa thân dưới. Cậu không dám mạo hiểm đưa họ vào đó lần nữa. Nhưng chỉ một vài nhân lực thì không đủ mở rộng phạm vi tìm kiếm.

- Thôi. Đành gửi họ vào đó vậy.

Cùng với những người không có gì nổi bật khác. Cậu cho họ vào một nhóm, phân chia một đội sáng, một đội chiều đi thám hiểm trong rừng và tìm kiếm một số thứ cần thiết. Đội trưởng tạm quyền là cô Lan. Dù cô cũng không nguyện ý, nhưng cậu phân vậy thì cô nhận vậy.



Trở về phòng làm việc, Chính thấy một loạt thông tin hiện ra trên màn hình. Từ giao diện cho tới cách thức hiển thị đều đã khác trước đó rất nhiều. Nhưng may là thông tin quan trọng, Loan vẫn đặt ở đó chứ không tắt đi. Không thì cậu cũng không biết mở nó ra sao.

Qua một đêm nghiên cứu của cô, ngoài sửa lỗi và vá lại lỗ hổng. Cô vẫn chưa thể xâm nhập vào DNS ngoài vũ trụ, nhưng tiến độ tốt hơn cậu, gần năm mươi phần trăm. Ngoài ra thì cô cũng phát hiện ra một số sóng tín hiệu khác nữa.

Hiện trên bản đồ cũ, chúng xuất phát từ hướng Bắc là nhiều. Trên đó vốn nhiều núi, họ chạy lên đó tị nạn cũng dễ hiểu. Cậu không thể cứ thế cử người đi hết các tín hiệu ấy, chỉ có thể lọc ra một số cái cần thiết.

Từ đài Radio, loại! Điện thoại, thông tin không hữu ích cũng loại.

Bây giờ cần tìm một bác sĩ, một người bạn của cô Thanh. Thông tin cô cung cấp cho cậu khá mơ hồ vì lần gần nhất hai người gặp nhau là nửa năm trước. Ông ấy đã lên trên miền núi hỗ trợ khám chữa bệnh, không rõ tỉnh nào. Và chẳng biết có chịu ảnh hưởng từ t·hiên t·ai hay không.

Người lớn tuổi, lắm bệnh, dễ xuống lỗ. Chẳng biết được liệu ông ấy có còn sống. Nhưng cậu vẫn phải đặt niềm tin vào tia hi vọng nhỏ nhoi.

- Nếu bây giờ tìm từng chỗ thì rất lâu. Chi bằng phát tần truyền tin tìm người còn nhanh hơn.

Không nghĩ nhiều, cậu lập tức phát đi tín hiệu tìm người thân. Giống với những gì cô Thanh mô tả, cầu mong sớm có người mang tin tức tới.

Và cậu cũng biết cậu có thể sẽ gặp phải nguy hiểm khi làm chuyện này.

Lập tức gọi chú Vĩnh, cậu muốn chú và cô huấn luyện chiến đấu, càng sớm càng tốt.

Càng có lực lượng phòng vệ của riêng mình, càng an toàn giữa thời buổi khó khăn.

Và bên Long cũng đưa tin tới. Ba người mà cậu cần anh hỏi, anh cũng có thông tin. Đúng như cậu đoán, họ là người vô tình tạo ra t·ai n·ạn, nhưng bỏ trốn khỏi hiện trường và anh đang bắt họ phải đi tạ lỗi.