Tro Tàn

Chương 16: Những Bước Chân Không Ngừng



Chương 16: Những Bước Chân Không Ngừng

Căn cứ đang gặp phải quá nhiều sự cố, Chính thì tự nhốt mình trong phòng, Nam thì không rõ tung tích khi bỏ ra ngoài từ tối qua sau khi trở về. Hải b·ị t·hương nặng sau cuộc chiến đấu. Mẹ của Nam và Hải thì lo lắng, lòng đau dứt ruột vì tình cảnh của hai người con trai.

Trong căn phòng của mình, Chính không tài nào ngủ được, nhìn trên trần nhà, Doya vẫn hiện ra hình ảnh tương lai sau khi được ổn định về cuộc sống. Nhìn thành phố xây dựng trong giả tưởng này, cậu lại có động lực tỉnh lại. Nghe thấy mọi người đang gọi mình bên ngoài cửa phòng. Chính xấu hổ mở cửa ra.

Nhìn cậu ra ngoài, Tuấn cùng mẹ của Hải mừng rỡ nắm lấy tay cậu nói:

- Mau qua xem Hải đi. Hải cũng đang rất thiếu máu, cậu mau xem ai có mẫu máu phù hợp với anh ấy.

Chính chạy vội xuống dưới hầm, Hải đang nằm với rất nhiều ống cắm lên cơ thể để hồi sức. Cậu chạy ra một góc phòng, mở lên chiếc bảng điều khiển. Sau thao tác nhanh bằng tay, một tia sáng quét qua cơ thể Hải. Sau đó hiện lên thông tin về sức khỏe hiện tại. Tình hình tương đối khả quan, nhưng cấp bách vẫn là cần truyền máu. Mà mẫu máu của cậu là O- trong căn cứ hiện giờ, người có nhóm O- để truyền máu cho cậu thì chẳng cách nào có được.

Giờ có Bình là người mới có thể thuyết phục được anh ta gia nhập căn cứ và nếu may mắn thì có thể xét nghiệm máu của anh ta là nhóm máu O- thì thật tốt.

- Hiện giờ chưa có nhóm máu nào phù hợp với nhóm máu của Hải. - Chính lắc đầu ra ngoài nói với mọi người. - Nhưng tình hình sức khỏe của cậu thì đang được cải thiện theo hướng tốt hơn.

Nghe được lời ấy, họ mới an tâm hơn rất nhiều.

- Như mọi người có thể thấy được. Những đợt như thế này sẽ rất nguy hiểm, nên rất cần phải nâng cao sức mạnh cá nhân cũng như trợ giúp lẫn nhau. - Ngọc từ bên ngoài nói cho mọi người hiểu được vấn đề gặp phải.

Tuy vậy nhưng họ vẫn không thể nào có thể nhìn nhận nó một cách bình thường ở thời điểm hiện tại. Những cảnh tượng đó sau này họ sẽ còn phải đối mặt nhiều nên làm quen sớm vẫn tốt hơn.



- Tôi tin là qua buổi hôm nay thì sẽ có người không còn ngại chuyện này nữa đâu. Sắp tới thì mọi người sẽ phải tăng cường luyện tập sức khỏe và sức chiến đấu với mọi loại v·ũ k·hí, đối luyện với nhau. - Ngọc nói với mọi người, tất cả đều đồng ý và không có chút phản đối.

Chính sau khi nói chuyện với nhóm bạn của mình thì biết được Nam cả tối qua vẫn chưa trở về. Cậu thông qua Doya, biết được vị trí của cậu ta vẫn ở bên đồi, nhưng chỉ là vẫn đang phải đối diện với tâm lý của mình. Nhìn cảnh người thân phải chịu tổn thương nặng nề như thế.

Vậy là cậu cùng các bạn tới tìm cậu ấy.

Còn mẹ của Hải, được an ủi và chăm sóc hết sức nên tinh thần đã ổn hơn phần nào.

- Nam. - Chính ở phía sau lưng cậu gọi tới.

Cậu không quay lại, cũng không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn về phía xa.

- Tớ biết để anh Hải đi là sai lầm nhưng nếu không để anh ấy đi thì những người như chúng mình sẽ đi và những người như chúng ta sẽ trở thành gánh nặng khi họ không thể bảo vệ ta được nữa. Nó giống như việc cậu vừa mới ra trường nhưng làm trái ngành vậy. Khi cậu đã có kinh nghiệm trong ngành đã học và làm đúng ngành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Tớ không trách cậu khi để anh ấy đi. Nhưng tớ không nhìn được cảnh anh ấy bị tổn thương tới mức như thế. - Nam lên tiếng tha thứ cho cậu.

Sự thất vọng, buồn bã hiện rõ lên trên mặt cậu. Nhưng cậu cũng không có cách nào khác, sự việc đã diễn ra, mình phải đối diện với điều đó và đứng dậy.

- Thay vì để chuyện đó diễn ra thêm lần nữa thì ta nên đề phòng nó. Không phải sao? - Khoa nói với Nam.

- Mình muốn yên tĩnh một chút. Các cậu cứ về trước đi. - Nam cứ nghĩ tới anh trai mình lại như muốn khóc nấc lên.



- Vậy mình về trước, cậu cứ suy nghĩ thấu đáo nhé. - Chính cũng không làm phiền Nam, trở về nhà trước.

Mỗi người sau đó lại an ủi cậu một câu rồi lại trở về nhà, người có nhiệm vụ của mình thì làm nhiệm vụ của mình. Chính lại lên kế hoạch chuẩn bị sắp tới.

Sau khi quan sát căn cứ của nhóm hôm qua t·ấn c·ông thì cậu thấy việc xây dựng theo các chất liệu có sẵn như thế sẽ không an toàn chút nào.

Bình và Vĩnh sau khi nói chuyện, nhanh chân đuổi theo nhóm của Ngọc và Lương đi trước nhưng giữa đường lại nhớ ra chuyện cần làm nên phải quay lại, chậm trễ rất nhiều thời gian về căn cứ.

Trời thì sắp sáng, cả hai người phải nhanh nhất có thể.

Theo những thông tin của Chính cung cấp, nhà chính của chúng cất trữ v·ũ k·hí và các khu nhà chúng xây dựng lên đều là tạm bợ từ những vật phẩm có thể thu thập được ngoài bãi phế liệu.

Sau khi tiếp cận lại gần, bọn chúng đang tập trung và xử lý sau trận chiến nên chẳng có mấy người canh phòng bên đây.

- Lũ này thật tự tin. - Vĩnh nói thầm.

Bỗng tìm được trong đống ngày hôm qua có cây đèn dầu, chú lấy nó về và đem vào trong, đặt ở một góc gần với khu vực chúng cất trữ lương thực. Rồi cùng Bình, chú đi dạo một vòng như đi chợ, đem hết những vật phẩm có thể gây nguy hiểm hoặc những thứ không thể đem đi sẽ trực tiếp phá hủy tại hiện trường.



Lúc lâu sau rời khỏi đó, hai người mang theo một số vật dụng trở lại, vì hạn chế nhân lực nên chỉ đem những thứ thật sự cần thiết như súng, đạn, mỗi người mang theo hai khẩu súng trường, một khẩu súng lục dắt bên hông cùng với năm sáu mươi viên đạn bảy li và chục viên đạn súng lục.

- Không biết khi trở về thì mấy đứa đó sẽ có cảm xúc như thế nào. - Chú Vĩnh rất mong chờ vào vẻ mặt của họ.

Bên trong còn lượng v·ũ k·hí lạnh tương đối nhiều nhưng không thể mang đi, lại không thể phá hủy. Đành bỏ mặc cho chúng. Quan trọng là mình đã phá được chúng và làm chúng mất thời gian chuẩn bị thêm.

Khi trở lại căn cứ, người đầu tiên ra tiếp đón họ là Ngọc cùng với những người khác. Họ lo lắng vì trời đã sáng rồi mà chú vẫn chưa về, gặp Bình cũng đi theo họ rất vui mừng và tiếp đón anh thật nồng hậu.

- Mọi người à! Cháu có thông tin quan trọng. - Chính từ bên trong phòng bước xuống dưới nhà, thấy ồn ào quá nên cũng tò mò.

Khi nhìn thấy chú Bình, cậu niềm nở chạy ra bắt tay, thuận tiện giới thiệu bản thân và xin thông tin mẫu máu để đem đi xét nghiệm vì hiện giờ rất cần xác nhận nhóm máu.

- Cháu có chuyện gì quan trọng à?

Chú Lương hỏi cậu khi cậu vừa mới đặt xong ống máu vào trong máy.

- Bọn cháu sắp nghiên cứu ra được thành phần đất có thể trồng cỏ và cây. Và có cỏ thì chúng ta có thể bắt đầu nuôi bò và trâu những động vật không quá kén thức ăn.

- Vậy thì tốt quá, nhưng với mảnh đất hiện tại của chúng ta thì thật sự không đủ. Tuyết rơi dày đặc như vậy. - Bình băn khoăn hỏi cậu.

- Chuyện này cháu cũng chỉ có thể đợi sau khi thời tiết tốt hơn sẽ tính tới, nhưng bọn cháu vẫn sẽ nghiên cứu các có thể trồng được cỏ quanh năm và bất chấp thời tiết. - Chính tự tin vỗ ngực. Tất cả đều nhờ công lao của Hằng, khi cô nghiên cứu về các loại thực vật có thể sống trong thời tiết khắc nghiệt, đất đai không màu mỡ.

- Ngoài ra thì cháu dự định sẽ cùng một số người vào thành phố, xem xem tình hình ở đó đã ra làm sao và lắp đặt một số thiết bị tín hiệu dò sóng. - Chính hào hứng nói kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Nếu nham thạch khu vực mình đã cứng lại thì cậu cũng đánh giá khu vực khác như thành phố cũng tương đồng vậy.

Đường vào thành phố khá xa, nên cậu dự tính mang ô tô ra ngoài, và trước đó vẫn cần phải thử nghiệm nhiều thứ, chuẩn bị thêm vài thứ nữa để bắt đầu đi.

- Trong thời gian cháu không ở trong căn cứ, mong mọi người vẫn duy trì tốt và khi trở lại cháu sẽ cố gắng mang thêm lương thực về.