Tro Tàn

Chương 17: Thành Phố Trong Tầm Tay



Chương 17: Thành Phố Trong Tầm Tay

Đang chuẩn bị đồ đạc, lên đường vào thành phố thì Chính nhận được thông tin mới về nhóm máu đã được sét nghiệm xong. Nhìn thông tin của Bình, tới dòng nhóm máu được hiển thị bên trên đó, Chính mừng rỡ chạy xuống bên dưới nhà.

- Có thể truyền máu rồi.

Nhận được tin mừng ấy, ai nấy cũng đều vui vẻ, họ nhìn về phía Bình. Mà anh thông qua những người ở đây cũng biết được việc của Hải. Mình là người có mẫu máu phù hợp với cậu thì anh cũng sẵn lòng hiến tặng để cứu sống lại cậu.

- Vậy đừng kéo dài thời gian quá lâu. Ta nên bắt đầu luôn. - Bình không từ chối, sẵn sàng hiến máu. Thông thường thì việc hiến máu sẽ được qua một bước nữa là xét nghiệm xem có vấn đề về chất lượng máu hay không nhưng anh vừa nãy đã lấy xét nghiệm rồi nên không cần lo lắng.

Khi xác nhận xong xuôi. Bên dưới tầng hầm bày thêm một chiếc giường nữa để Bình nằm trên đó. Sau đó cắm kim tiêm và liên tục truyền máu từ anh vào cơ thể Hải. Không mất quá lâu, khoảng hơn chục phút thì đã xong xuôi và cũng cần phải nghỉ để hồi phục lại. Nếu may mắn Hải tỉnh lại sớm thì có thể ngừng truyền máu, vì máu mất không phải quá nhiều, một lần truyền là đủ.

Nhiệm vụ đợt này sẽ có Chính, Khoa, Vân, Hằng cùng với hai người lớn nữa đi cùng. Lực chiến cả nhóm không cao nhưng có Chính trong đội, là đầu não đã phân tích kỹ càng về chuyến đi này nên họ rất an tâm.

Tất nhiên là nếu có vẫn đề sẽ lập tức truyền tin, trong khoảng một tiếng sẽ có chi viện tới hỗ trợ.

Thời gian tới sẽ không biết tình hình thế nào vì những thứ đó đều mới lạ. Thông tin cũ từ trước đó không biết có còn hữu dụng được hay không.

Sẵn sàng đồ đạc, cậu trên nhà xuống dưới bãi đỗ xe. Dự kiến sẽ mang theo hai chiếc để đi. Một sẽ là xe van của Khoa chở thiết bị và nhu yếu phẩm, hai là một chiếc xe bốn chỗ để chở những người khác.



Trước khi đi, cậu thắp một nén hương cầu nguyện cho việc di chuyển được thuận gió bình an.

Hít một hơi thật sâu, cậu tạm biệt mọi người trong nhà, để lại nhiệm vụ trông coi nhà cửa cho Tuấn, và một số đầu mục nghiên cứu cần thiết để tái lập lại thành phố mới cho cả nhóm rồi lên xe ra đường.

Thời điểm hiện giờ rất tốn xăng và nhiên liệu, nhưng may mắn thay, cậu trữ đủ xăng cung cấp cho hoạt động trong vòng nửa năm nên không cần lo lắng. Còn xe cộ của mọi người đều là xe chạy điện, để tiết kiệm điện thì đều chạy tốc độ bình thường, không quá nhanh hay quá chậm.

- Mục tiêu chuyến đi này ngoài lắp đặt thiết bị, tìm kiếm nhu yếu phẩm, dò đường quét địa chất thì còn tìm kếm người sống sót và một số nguyên liệu cần thiết khác nữa. - Chính ngồi bên trong xe, thông qua bộ đàm để giao tiếp với Vân, Hằng và hai người lớn bên xe còn lại.

- Đã nhận thông tin. - Vân đáp lại, rồi cô nói. - Cậu có thể chắc chắn ở thành phố sẽ có người và có lương thực cho mình chứ?

- Mình tin là có, ở căn cứ với độ cao hơn một ngàn năm trăm mét vẫn có thể gặp được một căn cứ địa khác thì việc vào thành phố sẽ có thể gặp được những người còn sống. - Một ngàn ba trăm mét là độ cao hiện tại, nhưng còn rất nhiều nơi có thể sống được, đặc biệt các vùng núi cao.

- Nhưng trong thành phố, toàn là những ngôi nhà thấp tầng, cao nhất cũng chưa tới hai trăm mét thì liệu còn có thể thấy được hay không? - Hằng hỏi Chính.

- Có thể cậu ở ngoài đã lâu, giờ trong thành phố họ xây dựng ghê lắm. Toàn những tòa cả ngàn mét thôi. - Khoa sống trong thành phố lâu nhất nên biết rõ trong thành phố đang thế nào.



- Chưa kể địa hình của mình đều cao hơn cả trăm mét so với mực nước biển, những công trình hiện giờ để kiến cố sẽ nâng móng nhà lên cao hơn để chúng có thể chịu tải được nặng hơn nhiều nên cậu cứ tin ở mình. - Chính nói với xe bên đó.

- Công nhận lũ trẻ giờ nhiều kiến thức thật nhỉ! Cả núi lửa gây ra t·hiên t·ai toàn cầu còn có thể dự đoán trước được. - Hai vị phụ huynh bên xe không ngừng trầm trồ với tài trí của họ.

Vừa lái xe vừa quan sát lộ tuyến đường đi không lệch khỏi tuyến đường ban đầu là điều rất khó vì xung quanh toàn là tuyết và tro bụi trộn lẫn vào nhau, chúng chồng thành lớp dày đặc và rất dễ che khuất tầm nhìn. Đi trên này họ không thể nhìn được bên dưới bánh xe đang lăn là gì. Có thể chỉ là đường, hoặc là dung nham nhưng cũng không quan trọng vì Chính có lắp cảm biến địa chất trên đầu xe của Khoa và xe của Hằng sẽ theo phía sau.

Khi nhận biết được sự bất ổn cách đó mười mét thì sẽ lập tức cảm nhận được và dừng xe ngay.

Theo đường cũ sẽ mất hơn ba tiếng đi xe, nhưng giờ chỉ còn lại đường chim bay, một đoạn thẳng tắp nên thời gian rút ngắn rất nhiều. Hơn một tiếng mà thôi.

Trên đường thì ngoài việc nói chuyện với nhau và đặt ra một vài tình huống có thể gặp phải như lần trước đó thì không có quá nhiều điều phải lo ngại. Trên đường có muốn dừng nghỉ chân đôi chút nên họ có dừng lại vài chục phút, ăn uống nhẹ rồi lại tiếp tục đi.

Chính ngồi trong xe, nhìn trên bảng điện tử nhìn địa chất trên đường thì Khoa nói với cậu.

- Cậu xem, chúng ta tới rồi. - Khoa đi chậm lại, Hằng được đà lại lao v·út lên ngang hàng.

- Đúng như cậu nói nhỉ. - Hằng ngỡ ngàng nhìn phía trước mặt. Đồng thời vẻ mặt cũng hiện rõ cảnh giác vì không biết bên trên những tòa nhà đó có người hay không.

Nói chuẩn ra thì chúng không còn là những tòa nhà nữa rồi. Giờ nó chỉ là những ngôi nhà thấp với diện tích rộng. Chúng cao hơn năm tầng, đều sử dụng kính cường lực nhưng vẻ tan hoang và vỡ nát của nó khiến họ ngỡ ngàng. Ở độ cao này việc sử dụng kính cường lực chất lượng cao để tránh việc bị vỡ là điều hiển nhiên nhưng nó vẫn có thể vỡ được.



Số ít còn nguyên vẹn.

- Này! Cậu không có ý định tháo chúng về đấy chứ? - Khoa nhìn vẻ mặt Chính, biết cậu ta đang nghĩ điều gì, lập tức hỏi.

- À thì… - Chính chỉ cười mà không nói rõ lý do. - Chắc là có nếu nó có tác dụng cho tương lai. Dù sao thì mình cũng cần nguyên liệu mà.

Nói rồi cậu sử dụng máy bay không người lái tiếp cận những ngôi nhà đó.

Xung quanh đó có khoảng hơn mười bảy ngôi nhà, đều cách nhau tới vài trăm mét. Quan sát kỹ từng nhà một, đi tới đâu là xe của họ lại theo tới đó. Cả nhóm đang định tiến lên phía trước thì Chính vội báo lại trên kênh đàm thoại.

- Dừng xe, đánh vào trong tòa nhà bên trái đi. Mọi người cảnh giác. - Chính nói xong thì quan sát kỹ hơn trên màn hình.

Bên trong ngôi nhà đó có một nhóm người đang sinh hoạt, có trẻ con và người lớn. Nhìn cách ăn mặc của họ thì đều là những người có tiền và đa số tỏ ra kiêu ngạo và chờ đợi cứu viện hoặc một thứ gì đó đưa tới tận miệng. Còn một số thì ăn mặc rách rưới hơn như tầng lớp thấp hơn và phải làm những công việc vặt mà lũ giàu có giao cho.

- Tớ nghĩ là mình sẽ dừng lại ở đây và quan sát chút. - Chính đưa cho mọi người xem bên trong ngôi nhà đó đang diễn ra cảnh tượng như thế nào.

Và nhìn họ không mấy làm vui vẻ vì cách đối xử của đám người đó. Sau đó họ dừng chân nghỉ ngơi, ngồi bên nhau nói chuyện và bàn tán về việc bên trong đó đang có tình hình thế nào, tại sao lại như thế. Chính thì dùng chiếc máy bay đi thăm dò xung quanh. Nhưng còn ba tòa nhà sau đó nữa không thể quan sát được hết vì không thể bắt được tín hiệu nếu bay quá xa.

- Có vẻ như bên đó cũng chỉ có một nhóm người ấy. Nhưng mình không nghĩ sẽ nói chuyện ổn thỏa được với họ và nhóm người đó vẫn còn người bên ngoài chưa trở lại. Theo mình thấy là như vậy. - Chính nói ra suy đoán của mình.