Tro Tàn

Chương 18: Phân Chia Giai Cấp



Chương 18: Phân Chia Giai Cấp

Cả nhóm dừng chân tại trong một tòa nhà nhỏ, Chính thăm dò nhóm bên đó xong và kể lại tình hình cho họ. Họ cũng muốn ra mặt trực tiếp gặp nhưng Chính vội ngăn cản.

- Mấy người không nên qua đó khi chưa biết người ta đang có tình trạng thế nào đâu. Chưa kể tới việc mình ít người hơn bên họ. Mục tiêu chúng ta không phải tới đó gây chuyện. - Chính nói.

Dự định của cậu sau khi nói chuyện và nắm được tình hình bên họ sẽ đi lắp đặt thiết bị.

- Chính! Cậu xem bọn họ kìa. - Khoa nhắc nhở cậu, xong đưa chiếc màn hình đang giá·m s·át ra thì mới thấy nhóm người đó đang làm thứ gì.

Họ cùng nhau quan sát, bên đó đang tụ lại thành hai nhóm. Một bên thuộc về những kẻ bần hàn, một bên là giới thượng lưu của chúng.

- Ồ, kia không phải là Phạm Thái à? - Chú Hải, bố của Vân đi cùng nhóm thường xuyên sử dụng điện thoại trên mạng có từng gặp qua những đoạn phim ngắn do anh ta đóng nên có ấn tượng.

Máy ảnh phóng to vào người đàn ông đó. Anh ta toát lên vẻ lịch lãm, ngoài làm diễn viên ra thì anh ta cũng có số tài sản rất lớn và cũng hay khoe khoang ở trên mạng. Tóc tai anh ta gọn gàng, sạch sẽ, khuôn mặt sáng với nụ cười nhẹ. Dù trong tình cảnh này nhưng vẻ ngoài của anh ta vẫn được trau truốt kỹ càng.

Anh ta có thể xem như là người đứng đầu trong nhóm bên đó vì anh ta đang lãnh đạo nhóm nhà giàu, mà người nghèo thì không có cách nào phản kháng lại người giàu cả.

- Nhưng với số lượng người nghèo đông như thế lại không thể phản kháng lại bọn họ thì quả là đáng ngờ. - Chính nghi ngờ về cảnh tượng đó.

- Mọi người tới ăn đi này. - Vừa lúc đang xem thì bị gọi đi ăn, ai cũng dừng lại qua đó ngồi.

Quây quần như gia đình, vừa ăn vừa xem động tĩnh bên kia.



- Ồ! Bên kia có diễn biến mới.

Khoa bất ngờ hô lên làm mọi người chú ý tới.

Chỉ thấy trong màn ảnh đó, nhóm người nghèo quyết định không chịu nhục nữa. Họ đồng loạt đứng dậy, xông lên đòi lại công bằng cho chính bản thân. Họ có gì dùng nấy, còn nhóm nhà giàu dù lường trước được tình huống này nhưng thế trận ít người hơn. Họ rất nhanh bị đám người đó áp đảo không cách nào chống cự lại. Cả đám bị trói, trong đó còn có cả Phạm Thái cũng bị trói.

Rồi họ nói chuyện với nhau điều gì, bên Chính không thể nghe rõ được.

Nhưng họ đồng thời đi lên trên lầu, xông vào trong một căn phòng rồi chạy ra bên ngoài với đống thức ăn trên tay. Ai nấy đều mừng rỡ quýnh lên, họ ngấu nghiến như bị bỏ đói rất lâu.

Tuy nhiên thì ngay khi bọn họ còn đang hưởng thụ lương thực tươi ngon ở lầu trên, bên dưới lầu còn có những người nhà giàu đang nghĩ cách cởi trói cho nhau.

- Chúng ta ăn xong qua bên đó chào hỏi được chứ? - Vân hỏi cả nhóm. Nhưng vì an toàn nên vẫn không ai nói gì.

- Mình thấy vẫn cần quan sát, cậu vội vàng quá rồi. Nếu như có người khác trong nhóm bọn họ trở về lại thuộc nhóm những người giàu kia thì chẳng phải là chúng ta sẽ phải đối diện với khó khăn hơn trước sao? - Chính vừa bĩnh tĩnh ăn vừa nói.

Rồi cũng không ai nói gì thêm, chỉ ngồi quan sát như đang xem phim.

Bọn họ rất tự tin khi không để ai canh giữ những kẻ nhà giàu kia. Chẳng mấy chốc thì chúng đã thoát ra, cởi trói cho nhau xong. Họ đồng thời lấy v·ũ k·hí cất sẵn từ trong góc nhà rồi cùng xông lên bên trên.

- Xem kìa bọn họ bắt đầu không thể phản kháng rồi.



Nhìn bọn họ đang đánh nhau trong đó, nhưng bên nhóm những người nghèo không để lũ người đó muốn làm gì thì làm, họ cùng nhau đứng lên, đoàn kết chống lại nhóm bên đó.

Tới khi mọi chuyện đã xong xuôi, Chính cũng ăn xong và cả nhóm chuẩn bị cho bất kỳ mọi tình huống có thể xảy ra khi tiếp xúc.

- Mình ra bên ngoài quan sát nốt những tòa nhà còn lại xem có người ở bên đó không. Mọi người cứ ở đây nhé, cất giữ đồ cẩn thận tránh có người sẽ ghé tới.

Chính nói rồi leo lên xe, cùng Khoa rời khỏi ngôi nhà này.

Theo cậu thấy thì thiết bị này nên đặt ở trên nóc của tòa nhà cao nhất, những phần sóng thu được sẽ không bị ảnh hưởng các loại sóng khác và chính xác hơn.

Khi đi tới lân cận ba nhà cuối, Chính phát hiện ra một vài người như đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong. Và có một nhóm khác bốn người đang đứng bên ngoài đợi những người trong nhà.

Sau khoảng mười phút quan sát, nhóm bốn người đó như là đầu lĩnh cho cuộc tổ chức tìm kiếm này. Sau khi chúng thu thập đầy đủ thì chúng cùng vác trở về. Địa điểm căn cứ của họ nằm ở bên phía nhóm của đám nhà giàu mà cậu cùng các bạn vừa quan sát rất lâu.

Không dám chắc về số lượng người trong tòa nhà còn có ở bên ngoài chưa về hay không. Cậu cùng Khoa đánh xe về căn cứ cũ báo lại cho bốn người biết về số lượng bên đó.

- Dự là chúng ta sẽ ở lại quan sát vài ngày rồi.

Ở tại căn cứ, mọi người vẫn đang làm việc của riêng mình, người thì nghiên cứu, người thì nói chuyện về thế giới. Còn mẹ của Nam và cậu thì đang chăm sóc Hải. Khi Hải có được nhận thức, cảm nhận được cơ thể đau nhức, không thể nào động đậy nhưng vẫn cố gắng nhìn xung quanh. Nhìn thấy mình như đang ở trong bệnh viện, cậu bất ngờ cứ ngỡ mọi chuyện diễn ra đều là mơ. Đây mới là thực tại, là thế giới hiện đại mình đang sống.

- Mẹ. - Cậu thều thào mở miệng, tay cậu hơi động ngón.



Thấy con mình tỉnh lại, bà mừng rỡ ôm lấy đứa con của mình vừa khóc.

- Ôi, Hải tỉnh lại rồi.

- Anh tỉnh rồi à. Có thấy đỡ hơn không? - Nam vội vàng tới gần hỏi.

- Con vẫn ổn, chúng ta đang ở đâu thế này? - Hải hỏi.

- Mình vẫn đang ở căn cứ, đây là dưới lòng đất có phòng y khám chữa. - Cô Thanh vừa xuống bên dưới, giải thích cho cậu ấy hiểu. Sau đó xem xét những v·ết t·hương trên người cậu.

- Trên tay, trên đùi đều đã được khâu lại, tuy nhiên thì muốn lành lặn và đi lại bình thường vẫn cần thêm thời gian. - Cô nói với họ, sau đó lại mang thức ăn cho cậu và thuốc đông y.

Vì không thể trữ được thuốc tây y lâu dài nên Chính chỉ có thể cất trữ đông y trong tủ.

Nếu nói về thứ gì không thiếu trong nhà cậu, chắc chỉ có những thứ không quá cần thiết, còn như đồ ăn, y dược hay thiết bị đều đủ cả.

Bình nhìn ngắm một vòng quanh căn nhà, vô cùng thắc mắc khi có người xây dựng được cơ ngơi thế này, lại không biết đống này tiêu hết bao nhiêu tiền của và gia sản của cậu ta nhiều tới mức nào.

- Chú Bình thấy nơi này đủ sức chống lại những người thuộc tổ chức đó chứ? - Tuấn thấy chú đi một vòng quan sát cũng đã lâu, thuận tiện muốn hỏi để cải thiện và cải tạo lại nơi này thêm kiên cố hơn.

- Nếu với trình độ hiện giờ, chống lại nhóm người đó là thừa sức. Nhưng muốn thực sự đối diện thì vẫn chưa đủ. Bọn họ không chỉ một tổ chức đơn lẻ như trận ngày hôm đó. Chỉ là hiện giờ không rõ tình thế ra sao, số lượng của bọn họ nhiều tới đâu hay đã giảm bớt. Nhưng chú không nghĩ là nó sẽ ngừng bành chướng đâu.

Bình nói, trong ánh mắt chú giờ đầy vẻ cẩn thận và căm thù. Có phần e ngại vì sẽ liên lụy tới nơi này.

- Chú yên tâm. Nhìn bây giờ nó như này thôi, nhưng vào chế độ phòng thủ cao nhất sẽ có sự khác biệt rõ rệt lắm đấy. - Tuấn mỉm cười, sau đó rời về phòng khám xem Hải giờ đã ra sao.

Tới nơi, cậu thấy anh Hải đã tỉnh, sức khỏe có dấu hiệu tốt hơn thì rất mừng, chúc anh mau khỏe xong thì đi xem tình trạng nhiệm vụ bên phía Chính.